Khoảng cách với Thi Cẩm Ngôn càng gần, Tư Tĩnh Ngọc càng vô thức siết chặt tay Trang Nại Nại hơn.
Cầu thang tuy dài, nhưng đã đi thì sẽ hết thôi. Thấy anh ta sắp lên đến nơi, Tư Tĩnh Ngọc bước lên một bước, tràn ngập địch ý nói: "Sao anh lại tới đây?"
Thi Cẩm Ngôn dừng bước, thở dài, "Anh…"
Tư Tĩnh Ngọc chỉ tay ra cửa phòng khách ở dưới lầu, nói với thái độ kiên quyết: "Anh… ngay bây giờ… lập tức… lập tức…"
Còn chưa kịp nói xong, "két" một tiếng, cửa phòng ngủ chính mở ra, Tư Chính Đình từ trong đi ra.
Toàn thân Tư Tĩnh Ngọc cứng đờ, khuôn mặt đầy cảnh giác và thù địch tan biến trong chớp mắt, ngón tay đang chỉ dưới lầu chuyển thành động tác vuốt tóc, sau đó cố gắng làm dịu giọng nói của mình nhất có thể, "Không phải hôm nay bận nhiều việc sao?"
Vậy sao còn chưa đi?
Thi Cẩm Ngôn nghe hiểu ý của Tư Tĩnh Ngọc, chỉ tiếc là ánh mắt của anh ta lướt qua người cô rồi rơi xuống người Tư Chính Đình.