Cho đến khi, bóng lưng của Thi Cẩm Ngôn biến mất chỗ cầu thang thì Trang Nại Nại thấy Tư Tĩnh Ngọc thở phào một hơi.
Cô cười với chị chồng của mình một tiếng rồi định đi về phòng ngủ của mình. Quyết định đi một đôi giày cao gót quả thực là một quyết định ngu si nhất trần đời!
Thế nhưng, cô vừa xoay người thì nghe thấy Tư Tĩnh Ngọc nói: "Nại Nại, mời vào."
Hả?
Trang Nại Nại quay đầu lại.
Cô vốn chỉ nghĩ rằng Tư Tĩnh Ngọc lấy cô làm cái cớ mà thôi, cơ mà nhìn dáng vẻ này, hình như thật sự có chuyện muốn nói?
Thần kinh của Trang Nại Nại lập tức căng thẳng, chẳng lẽ đây cũng là một người muốn tới cảnh cáo với cô?
Lần này thì Tư Tĩnh Ngọc đã biết rút kinh nghiệm, cô đóng cửa phòng lại thật chắc chắn rồi mới nói chuyện.
Phòng ngủ của Tư Tĩnh Ngọc không khác lắm so với phòng của Tư Chính Đình, vali hành lý to đùng để một bên, quần áo bên trong cũng lộn xộn, có lẽ là Tư Tĩnh Ngọc lục tìm quần áo cho nên bây giờ trên giường rất bừa bộn.