Thời gian sau đó, Trang Nại Nại vẫn ngồi túc trực bên cạnh mẹ Trang.
Cô nắm tay mẹ thật chặt, không hề nhúc nhích hay chớp mắt lấy một cái mà nhìn bà.
Chỉ khi mất đi mới hiểu điều đó kinh khủng đến mức nào.
Lúc đó, sự sợ hãi trong lòng cô thậm chí còn vượt xa cả nỗi tức giận với tên tài xế gây tai nạn kia.
Xuất huyết não, chấn thương sọ não nhẹ nặng hơn thì… Cô nhớ đến những vấn đề mà mình tra được trên mạng, nặng hơn thì rất có thể sẽ không tỉnh lại, sống thực vật cả đời.
Cô nhìn mẹ đang nằm nhắm mắt trên giường bệnh, liên tục cầu nguyện: Mẹ, mở mắt đi, nhìn con này, nhìn Nại Nại của mẹ…
Có lẽ đã nghe thấy cô gọi, nên chập tối ngày hôm sau, lông mi của bà khẽ giật, sau đó cuối cùng bà cũng tỉnh lại.
Trang Nại Nại lúc ấy đã vui phát khóc, ôm chầm lấy bà: "Mẹ, mẹ tỉnh rồi, thật tốt quá, mẹ…"
Nước mắt cô rơi như mưa, nhưng tâm trạng đầy vui mừng lại bị đả kích bởi một câu của mẹ Trang.