Tư Chính Đình thắc mắc ngước đôi mắt vẫn còn mang theo tình dục lên nhìn cô, vẻ mặt ngày thường vẫn lạnh như băng lúc này cũng đã dịu đi nhiều, giọng nói trầm thấp còn hơi khàn: "Vẫn còn muốn?"
Hơi thở vừa chậm lại của Trang Nại Nại liền trở nên gấp gáp, cô đương nhiên hiểu ý câu này là gì.
Nhưng!
Sao lại giống như cô không được thỏa mãn nhu cầu thế hả?
Trang Nại Nại đẩy Tư Chính Đình lần nữa: "Anh… anh… anh ra đi!"
Giữa chân mày của Tư Chính Đình cũng chứa vài phần ung dung, rút ra khỏi người cô rồi nằm xuống bên cạnh. Sau đó cầm ly nước lạnh trên đầu giường uống một ngụm.
Trong phòng, trong chăn đều tràn ngập mùi hương ngọt ngào.
Sắc mặt Trang Nại Nại đỏ ửng, cô kéo chăn lên che toàn bộ cơ thể mình lại.
Hít sâu vài hơi nhưng vẫn tức giận, cô bĩu môi nằm trong chăn, sau đó vểnh tai nghe ngóng tiếng động sau lưng.
Tư Chính Đình uống nước xong thì nằm xuống cạnh cô.
Nửa ngày sau, anh mới vỗ vào lưng cô.