Tư Chính Đình quay sang nhìn dáng vẻ sợ sệt nhưng vẫn dốc sức như chú mèo con của cô, vốn chẳng thể liên tưởng đến cái người không sợ trời sợ đất trong trí nhớ.
Cô sợ anh vậy sao?
Ánh mắt anh tối lại, anh dùng bàn tay bị thương đẩy ngón tay của Trang Nại Nại ra, sau đó định giật lại ly rượu mà cô đang cầm.
Trang Nại Nại sốt ruột.
Sao cái người này lại tùy hứng như vậy chứ?
Cô đã nói uống rượu sẽ ảnh hưởng vết thương mà anh còn không quan tâm.
Lúc này, trong đầu cô chỉ chăm chăm nghĩ sao để không cho Tư Chính Đình uống rượu, liền vô thức kề sát môi rồi ngửa đầu há miệng tu ừng ực!
Mấy người còn lại dù nói là chơi bài nhưng vẫn liếc sang bên này, ai nấy đều vô cùng kinh ngạc!
Nửa ly rượu vang, Trang Nại Nại lại uống một hơi cạn sạch.
Sau đó, lúc mọi người đang trợn mắt há mồm lại thấy cô nhìn về phía Tư Chính Đình nói: "Em uống hết rồi, không có nữa."
Tư Chính Đình: "…"