Lại nữa…
Đầu Tô Ngạn Bân phình to gấp đôi.
Lúc học cấp 3, hai người này vừa gặp là đã đấu đá, cả mấy người nhóm bọn họ đều bị dọa đến ám ảnh.
Tô Ngạn Bân quay đầu nhìn Trang Nại Nại, định bảo cô lui một bước, đừng đối chọi gay gắt như vậy, nhưng sau đó lại đột nhiên ý thức được…
Ấy?!
Vừa rồi Tả Y Y nói cái gì?!!
Cho dù cô là Cố Khuynh Nhan? ?
Tô Ngạn Bân nhìn thẳng vào Trang Nại Nại, kinh ngạc y như gặp ma, lắp bắp nói: "Cô… cô… cô… cô…"
Không có sự ám chỉ của Tư Chính Đình, cô vốn chẳng dám nói ra thân phận của mình, nhưng bây giờ Tả Y Y đã nói thế rồi, cô cũng sẽ không phủ nhận.
Trang Nại Nại cười tủm tỉm nhìn Tô Ngạn Bân: "Vì thế, Tô Ngạn Bân, cảm ơn anh nhé. Ừm, tình địch của tôi ở kia kìa, chẳng phải anh muốn đề phòng tình địch thay tôi sao? Vậy thì mời anh đuổi cô ta đi!"
Tô Ngạn Bân: "...!!!!!!!!"
Anh ta cảm thấy mình bị doạ hỏng có được không?
Cô có thể đừng cười kiêu ngạo như vậy không?