Không dám?
Tròng mắt Trang Nại Nại co lại, có cái gì mà cô không dám?
Năm năm trước, người sai là bọn họ, không phải cô!
Đinh Mộng Á đi vòng qua cô, chỉ tay về phía cửa phòng mình: "Cô dám không?"
Biết rõ là phép khích tướng, nhưng Trang Nại Nại vẫn nhếch môi đi vào.
Cấu trúc phòng Đinh Mộng Á không khác phòng Tư Chính Đình mấy. Chỉ khác ở chỗ, phòng bà được trang trí rất sang trọng, một chiếc giường lớn 3x3m kiểu Âu, gần giống với chiếc giường trong phòng Trang Nại Nại.
Thấy cái giường này, mắt Trang Nại Nại lại buồn bã.
Thì ra... chiếc giường đó… đến cùng vẫn là cô ngộ nhận. Sao cô lại nghĩ Tư Chính Đình sẽ vì cô mà đổi một chiếc giường?
Vứt bỏ ý nghĩ này đi, cô quay đầu nhìn Đinh Mộng Á với ánh mắt đầy địch ý: "Bà muốn nói gì?"
Đinh Mộng Á từ từ đi tới.