Chiêu này đúng là rất tốt, bảo Tư Chính Đình lên lầu xem cô, cho thấy bà là người phóng khoáng lại hiểu chuyện, còn cô thì lại nhát gan sợ phiền phức.
Chẳng lẽ Đinh Mộng Á dùng kiểu gặp mặt này là vì muốn cô trở tay không kịp?
Năm năm trước, cô cố gắng rời xa bọn họ.
Năm năm sau, vẫn còn phải tiếp tục?
Trang Nại Nại đột nhiên tràn đầy ý chí chiến đấu. Lúc đầu không muốn để ý tới bà, nhưng người ta muốn đấu... vậy thì đấu thôi!
Không phải là diễn kịch sao? Ai không biết.
Trên mặt Trang Nại Nại lập tức nở nụ cười: "Chúng ta xuống lầu nhanh đi. Để mẹ anh chờ ở dưới, không tốt lắm."
Tư Chính Đình nghi ngờ nhìn cô: "Không khẩn trương nữa?"
"Có cái gì đâu mà khẩn trương. Mẹ anh dịu dàng hiền lành dễ gần như vậy, sao em có thể khẩn trương được?"