Người đánh xe lặn xuống đáy biển cả nửa ngày rồi vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Con ngựa đứng trước chiến xa đã bắt đầu mất kiên nhẫn giẫm vó, đạp lên mặt biển vốn đã không bình lặng tạo thành những đợt bọt sóng. Có vẻ như nó không thoải mái vì trật tự hỗn loạn ở nơi đây, hoặc cũng có thể là do đứng yên buồn chán quá, muốn vươn mình phi nước đại.
Phong Tiểu Tiểu đợi một lúc, không nén nổi lòng mà chọc chọc Dương Nghiên: "Anh bảo tôi có nên đi xuống xem sao không?"
"Cô mặc áo tắm đến đây tức là có ý định lặn xuống sẵn rồi còn gì!" Dương Nghiên lườm cô. Nể mặt thời gian qua quen biết, anh còn khuyên nhủ: "Nhưng tôi thấy cô không nên xuống thì tốt hơn. Mặc dù tôi không biết khả năng bơi lội của cô thế nào, nhưng hoàn cảnh nơi này có vẻ không thích hợp để bơi cho lắm... Cứ cho là cô không chết được thì cảm giác không hít thở nổi cũng chẳng dễ chịu gì đâu."