Một vùng máu đỏ tươi lan ra trước ngực Hoàng Giam Ngôn. Anh ta nhắm mắt, ngã gục xuống với biểu cảm không thể tưởng tượng được, có vẻ như bản thân anh ta cũng không hiểu được tại sao mình lại phải xông lên đỡ đạn.
Ông Hoàng hét lên đầy phẫn nộ rồi phóng về trước ôm lấy con trai, ngơ ngơ ngẩn ngẩn không thể định thần.
Điền Tố nghe thấy tiếng súng thì quay đầu lại, vừa nhìn thấy Hoàng Giam Ngôn ngã xuống, cô cũng ngây ra. Nhưng ngay sau đó, cô chưa kịp đau lòng thì đã suýt sợ chết khiếp.
Hoàng Giam Ngôn ngã vào vòng tay của ông Hoàng. Một màn sương đen kịt bốc lên quanh người anh ta như nước sôi đang bốc hơi kéo theo tóc và áo quần của ông Hoàng cũng bay lên. Ông Hoàng kinh ngạc định thần lại, nhìn sương đen như nước thủy triều nhanh chóng tràn ngập khắp các ngóc ngách trong phòng.
Điền Tố nhìn thấy cảnh tưởng quen thuộc này suýt nữa thì bật khóc. Cô vội vã hét lên với ông Hoàng: "Bác trai mau tránh ra!"