Đôi mắt cô em họ Tang đờ ra, mặt không biểu cảm nhìn cửa tiệm quen thuộc, bảng hiệu quen thuộc, còn cả nhân viên cửa hàng quen thuộc trước mắt...
"Cảm ơn cô." Phi Liêm vẫn đang tiếp tục than vắn thở dài, hoàn toàn không chú ý đến một cô em trẻ tuổi đang sa sút tinh thần bên cạnh mình, "Tôi đã đến nơi rồi, thật ra chỉ tại tôi không muốn đối mặt thôi chứ không phải không tìm ra đường..."
"..." Thật ra tôi đây cũng rất không muốn đối mặt.
Cô em họ Tang lúc trước còn nhiệt tình đề nghị dẫn đường cho người ta bỗng nhiên phát hiện mình đang dùng chính sinh mạng của bản thân để làm việc tốt. Cô kiên cường hít một hơi thật sâu vào, nghiêm túc giơ tay lên nhìn đồng hồ... Phải nhớ kỹ thời khắc cuối cùng của đời người, đây là phút giây có ý nghĩa lịch sử đến nhường nào cơ chứ.
Sau đó cô lại quay mặt sang trịnh trọng hỏi Phi Liêm: "Xin hỏi ngài lại là yêu quái phương nào?"