Nếu bạn sống trong một thế giới như thế này.
Ở đó không có ánh sáng, không có âm thanh, cũng không có mùi vị, không có sự tồn tại của bất cứ thứ gì mà bây giờ bạn có thể nghe thấy, nhìn thấy hay cảm nhận thấy. Thậm chí đến thời gian và không gian cũng méo mó, lẫn lộn thành một thể. Cả thế giới bên cạnh bạn chỉ là một mớ hỗn độn, bất ổn… Trong thế giới đó chỉ có mình bạn, dù cho có bỏ chạy, la hét thế nào thì cũng không bao giờ có điểm dừng hay bất cứ hồi âm nào, không còn gì phải nói, điều đó chính là một bi kịch.
Nhưng nếu thay đổi cài đặt mặc định một chút, bạn vẫn sống trong một thế giới như vậy, các yếu tố bên ngoài vẫn không thay đổi, nhưng may mắn là còn có hai người khác cùng tồn tại, họ mạnh mẽ y như bạn và cũng được sinh ra từ hỗn độn… Cứ tưởng như vậy là bạn đã có thể thở phào nhẹ nhõm, có người bầu bạn thì sẽ không còn phải sợ cái sự trống trải nơi hỗn độn như muốn làm người ta phát điên lên nữa sao?
Mơ đi!
Hai người đó nói chuyện, chơi đùa, thân mật, gắn bó, nhưng bọn họ chơi gì cũng không dẫn theo bạn. Bạn còn không bằng cả hòn đá cản đường, hòn đá còn cấn chân, nhưng bạn thì cứ như không khí…
Đấy mới thực sự là đáng thương.
Mà Bàn Cổ chính là cái người đáng thương đó.
***
Mặc dù tất cả vật chất đều chưa tồn tại, thậm chí đến trời, đất, không gian, thời gian và pháp tắc cũng chưa có sự phân định.
Nhưng hỗn độn vẫn có trung tâm. Nơi pháp tắc, nguyên tố cũng như các khối vật chất tồn tại nhiều nhất chính là khu vực trung tâm của hỗn độn.
Từ giây phút Bàn Cổ mở mắt ở trung tâm hỗn độn và biết nhận thức, việc đầu tiên mà hắn ta hiểu ra được là sự tồn tại của bản thân. Việc thứ hai tiếp đó là ở đây còn có hai người khác cùng loài với mình.
Bọn họ là ba sự tồn tại duy nhất khi đó.
Lúc vừa mới bắt đầu, ba người vẫn còn ngây ngô chưa hiểu chuyện. Cả ba ở bên nhau, bầu bạn với nhau, rồi lớn lên trong vô thức. Không biết đã trải qua bao lâu sau đó, ba người dần lĩnh hội được ngày càng nhiều tri thức căn bản của hỗn độn, từ đó thoát khỏi sự mơ hồ, cũng dần hình thành nên tính cách riêng.
Hỗn độn là sự bắt đầu của mọi thứ, cũng là bản chất và pháp tắc của thế giới. Còn ba người thì lại như tinh linh của hỗn độn, do những căn nguyên tinh túy nhất hợp lại mà thành.
Nếu đã có ba tinh linh căn nguyên thì nghĩ thôi cũng biết, ba người này tuyệt đối không thể có cùng một loại năng lực.
Sau khi trải qua quá trình lĩnh hội lâu dài, Bàn Cổ mới phân biệt được sự khác biệt của mình với hai người kia… Hắn là khai thác, Nữ Oa là sáng tạo còn Phục Hy là quản lý.
… Khá phù hợp với quá trình hình thành của một thế giới mới.
Bàn Cổ vui mừng vì bản thân quả nhiên có liên hệ mật thiết không thể tách rời với hai người kia, nhưng lại không hiểu tại sao Phục Hy lúc nào cũng chỉ dắt theo Nữ Oa, càng ngày càng thích cho mình ra rìa… Mẹ kiếp, một mình hắn chán lắm có biết không!
Đặc biệt là khi nhìn thấy hai người đó chơi vui vẻ với nhau, đem ra so sánh thì hắn lại càng thấy bản thân đáng thương chẳng khác nào hàng tồn kho.
"Tiểu Oa…" Đợi bao nhiêu lâu mới đợi được lúc Phục Hy ra khỏi phạm vi của hỗn độn. Bàn Cổ mờ mờ ám ám vẫy tay gọi cái người dễ bắt chuyện đang lẻ bạn kia lại phía mình: "Qua đây!"
Cô gái bị gọi qua một cách thần bí bèn lướt đuôi rắn dài màu trắng bạc qua: "Có chuyện gì thế?"
Bàn Cổ y chang một cậu nhóc hư hỏng dẫn dụ học sinh ngoan cúp học: "Có thấy chán không?"
Nữ Oa nghiêm túc suy nghĩ khá lâu, lúc này không có Phục Hy ở bên cạnh, hình như cũng cô đơn thật. Thế là Nữ Oa gật đầu cái rụp: "Có."
Mẹ kiếp, ông đây còn chán hơn đó biết không!
Cô mới chán có một lúc, thời gian vô vị của ông đây còn hơn cô nhiều thật nhiều có biết không!
Bàn Cổ tạm thời kìm lại sự đố kỵ bỗng chốc nổi lên. Hắn gật đầu, đắc ý hỏi tiếp: "Tôi muốn tạo ra thế giới, Tiểu Oa có hứng thú không?"
"Anh thích tạo thì cứ tạo, liên quan gì đến tôi?" Nữ Oa càng cảm thấy kỳ lạ hơn.
Sinh ra bởi hỗn độn, lớn lên từ hỗn độn, Nữ Oa lúc này vẫn chưa biết ý nghĩa của việc tạo ra thế giới, càng không hiểu sau khi tạo ra thế giới sẽ có gì khác so với hiện tại.
Đối với cô mà nói, việc tạo ra thế giới mà Bàn Cổ nói chắc không khác với việc sau này chó hoang lén chôn một khúc xương là mấy. Chẳng hạn, bây giờ đem hỗn độn bên cạnh mình tập hợp lại một chỗ, hình thành sự tồn tại của một khối khác… Những chuyện thế này thì có ý nghĩa gì?
Bàn Cổ thấy Nữ Oa không hiểu, không thể không dẫn dụ một lần nữa: "Thế giới mới cái tốt cái xấu rõ ràng, có thời gian và không gian cụ thể, vạn vật không giống nhau. Tuyệt đối khác với cảnh tượng hiện giờ."
Nữ Oa tự bắt lấy một nắm vật chất nguyên bản trong hỗn độn, các nguyên tố bạo loạn liền trở nên ngoan ngoãn nghe lời trên bàn tay cô.
Cô thử đem khí trong và khí đục tách ra theo sự mô tả của Bàn Cổ, rồi lại thử bình ổn không gian trong tay mình… Sau khi im lặng quan sát khối khí yên ả trên tay hồi lâu, Nữ Oa thả luồng khí ra, nhìn Bàn Cổ với vẻ xem thường: "Vô vị!"
Đương nhiên là vô vị rồi. Đó đâu gọi là tạo ra thế giới, là nặn đất sét thì có!
Bàn Cổ chỉ muốn khóc, đương nhiên lúc đó hắn cũng không biết làm sao để diễn tả được sự bực dọc trong lòng, nhưng khẳng định là đã cảm thấy bị coi thường và sỉ nhục.
May mà Nữ Oa cũng còn có lương tâm, hoặc là do Phục Hy đi vắng, lại không có người khác nói chuyện cùng, nên mặc dù xem thường nhưng cô vẫn rất thoải mái hỏi tiếp: "Nói đi, rốt cuộc anh có ý gì?"
Thế là Bàn Cổ nói ra cách nghĩ của bản thân với vẻ khó chịu.
Chuyện thứ nhất là như đã nói lúc nãy, thế giới quá nhàm chán, cuộc sống quá cô đơn, hắn muốn tạo ra thế giới chơi cho vui.
Đương nhiên, cái giá của việc tạo ra thế giới quá lớn, e là với sức mạnh của mình hắn không biết phải ngủ mê mất bao nhiêu năm mới tỉnh lại được. Vì vậy, nếu sau khi tạo ra thế giới mà thế giới mới có điều thú vị, phiền Nữ Oa tìm hắn ta trong thế giới mới và gọi hắn tỉnh lại. Dù sao thì trong ba người, sức mạnh của người phụ nữ này là đại diện duy nhất cho sự tồn tại của sự sống… Đương nhiên, nếu không có gì thú vị thì thôi. Dù sao thì thế giới vô vị, tỉnh lại cũng chỉ thấy nhàm chán. Thay vì tỉnh thức nhìn hai người này tiếp tục yêu thương nhau, cho bản thân ra rìa, chi bằng hắn ngủ quách luôn còn sướng hơn.
Chuyện thứ hai đương nhiên là điều kiện rồi.
Cái giá phải trả cho việc tạo ra thế giới lớn như vậy, Bàn Cổ đương hiên cũng có điều mình mong muốn. Hắn có thể mơ hồ cảm nhận được thế giới mới nhất định hoàn toàn khác với hiện tại. Nhưng trước khi tận mắt nhìn thấy thì dù sao cũng vẫn chưa có ấn tượng cụ thể gì.
Cho nên điều kiện của Bàn Cổ là, nếu thế giới mới làm Nữ Oa hài lòng, ngoài việc đánh thức mình, hắn hy vọng Nữ Oa có thể sinh cho hắn một đứa con… Tóm lại, cô muốn tương thân tương ái với Phục Hy cũng được, nhưng tốt xấu gì cũng phải quăng cho tôi thứ gì đó để chơi!
Như lúc trước đã nói, sức mạnh của Bàn Cổ là khai thác, còn Nữ Oa thì là sáng tạo, cũng như chỉ phụ nữ mới có khả năng sinh sản. Hỗn độn sinh ra ba tinh linh nguyên bản xong thì đã không có thêm động tĩnh gì nữa, mà muốn có bạn mới thì chỉ có thể dựa vào năng lực sáng tạo của Nữ Oa mà thôi.
Sau khi suy nghĩ về yêu cầu của Bàn Cổ, Nữ Oa cảm thấy dù sao cũng chẳng có việc gì làm nên đã gật đầu đồng ý.
Thế là sau khi hai bên ngoắc đuôi lập cam kết, Bàn Cổ bèn vui vẻ chạy đến trung tâm hỗn độn để tạo thế giới mới.
Nữ Oa mở to mắt xem hắn tạo ra thế giới mới một cách vui vẻ.
Trong một vùng mờ mịt với các nguyên tố chen chúc hỗn loạn, Bàn Cổ thuận theo bản năng nhắm mắt lại và ngồi xuống. Trên người hắn dần dần bắt đầu phát ra ánh sáng đủ màu.
Nữ Oa lần đầu tiên nhìn thấy "ánh sáng". Cô tò mò định giơ tay chạm vào thì phát hiện cơ thể đối phương hiện giờ đang chống lại sự tồn tại của mình.
Ánh sáng càng ngày càng chói mắt, càng ngày càng nóng rát. Không biết mất bao lâu sau, xung quanh hỗn độn dần dần trở nên càng ngày càng ép chặt, dính lại với nhau, như đang điên cuồng hội tụ về phía trung tâm. Khối năng lượng không ngừng bị bị ép lại, như là có thể không chịu được mà sẽ nổ tung bất cứ lúc nào…
Cuối cùng, hào quang trên người Bàn Cổ đột nhiên trở nên chói lòa trong nháy mắt.
Tiếp đó, cả trung tâm hỗn độn chợt nổ tung. Ánh sáng lan tỏa khắp bốn bề, thế giới xung quanh bỗng nhiên mở ra theo trận chấn động đó.
Nữ Oa ngạc nhiên nhìn các nguyên tố bên cạnh đều đang rung động, đến bản thân dường như cũng biến trở lại thành một phần của hỗn độn. Không gian càng lúc càng méo mó, nguyên tố càng ngày càng bạo loạn. Mọi thứ trong hỗn độn như đang bị trộn lại với tốc độ cao. Sau đó, trong quá trình đảo trộn và bạo loạn này, những vật chất vốn nằm một chỗ trong hỗn độn dần dần tách ra.
Khí trong lan ra khắp nơi, trở thành không gian đầu tiên. Khí đục thì tro đã hợp lại thành những tinh cầu khổng lồ với nhiều màu khác nhau trong lúc đảo lộn, tự vận động xoay tròn theo quỹ tích bằng năng lực còn sót lại, trở thành vật chất đầu tiên.
Thời gian và không gian được phân tách, thế giới trở nên rõ ràng…Nữ Oa cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của việc tạo ra thế giới mà Bàn Cổ nói.
"Lực!"
Giọng nói của Phục Hy đột nhiên vang lên từ phía sau.
Anh duỗi ngón tay ra, pháp tắc đầu tiên của thế gian xuất hiện. Trong lúc tinh cầu tự quay, nó đã không ngừng hút các nguyên tốt vật chất chưa tách ra hoàn toàn và to thêm ra, tạo thành mặt đất đầu tiên có thể đặt chân lên.
Nữ Oa tò mò quay lại nhìn, thì thấy Phục Hy không biết đã về từ khi nào.
"Phục Hy!" Nữ Oa phấn khích hướng về phía anh vẫy tay: "Mau xem, thế giới mới mà A Bàn tạo ra này!" Đẹp hơn đống lộn xộn ban đầu nhiều.
Phục Hy bĩu môi, ôm lấy Nữ Oa mỉm cười: "A Bàn đâu?"
Dám tranh thủ lúc không có anh để tạo ra thế giới làm Nữ Oa vui?
Muốn chết à!
Nữ Oa nhìn ngang nhìn dọc, băn khoăn: "… Vừa rồi còn ở đây mà."
Lẽ nào như lời anh ta nói lúc nãy, sau khi tạo ra thế giới sẽ chìm vào giấc ngủ? Vậy ngủ ở chỗ nào rồi?
Nữ Oa đang định đi tìm thì Phục Hy đã không chịu được việc cô dồn sự chú ý vào Bàn Cổ thêm nữa.
"Không thấy thì thôi!" Trông cô quả thực rất có hứng thú với thế giới mới, Phục Hy dứt khoát đem luôn thành quả sáng tạo của Bàn Cổ ra để làm vui lòng em gái: "Thế giới mới vừa hình thành, pháp tắc chưa định… Ta phải tạo ra pháp tắc, ổn định thế giới mới, em có muốn đi cùng không?"
Đương nhiên là muốn chứ!
Nữ Oa quăng luôn Bàn Cổ ra sau ót. Hai mắt cô sáng long lanh, gật đầu lia lịa.
"Vậy thì cùng đi." Phục Hy ôm lấy cô, di chuyển đến tinh cầu gần hai người nhất, thu nhỏ hình thể, vừa sửa pháp tắc vừa dỗ dành: "Nếu có hứng thú, em cũng có thể tạo ra sinh linh vạn vật trên thế gian, vừa hay có thể chơi với em luôn… Ừm, tùy em thích tạo sao cũng được."
"Tuyệt vời!"
"Để tránh cô đơn, vạn vật có thể hợp lại thành tộc… Cần phải định cả pháp tắc sinh sản chứ nhỉ?"
"Ừ!"
"Còn nữa…"
Tiếng hai người dần xa.
Còn ở một góc nào đó bị lãng quên, Bàn Cổ đáng thương đang ngủ li bì, ngủ li bì… mà chẳng hay biết gì.