Đối với Tôn Nguyên Hạo, va chạm nhẹ như vậy cũng chẳng hơn gãi ngứa là bao.
Hơn nữa, tốc độ của hai người cũng không nhanh, càng không tồn tại các vấn đề như lực quá mạnh hay là quán tính xung kích... Đơn giản mà nói chính là khi bản thân vừa đi tới bên cạnh thì cơ thể người này lung lay, thế là va chạm nhẹ một chút mà thôi…
Mẹ kiếp!!!
Tôn Nguyên Hạo kinh ngạc trợn to hai mắt, trơ mắt nhìn cái tay mặt mũi tái nhợt kia. Cơ thể gã lại lung lay thêm, rồi sau đó cứ như vậy lướt qua cánh tay mình mà trượt ngã xuống đất.
Đậu phộng!!!
Nhìn thế nào cũng không ra đây là kết quả của cú va chạm "nhè nhẹ". Trông cứ y như mình thật sự đã đụng mạnh đến nỗi khiến người ta ngất xỉu luôn rồi ấy!
Phản ứng đầu tiên của Tôn Nguyên Hạo xui xẻo chính là trong đầu bật ra mấy chữ to đùng "giả vờ đụng chạm để ăn vạ". Sau đó, gã nhanh chóng ý thức được điểm kỳ lạ, dường như mùi máu tanh mà chóp mũi ngửi thấy trong không khí đã trở nên nồng nặc hơn.