Sau khi rời khỏi công viên Hồ Tâm, Tôn Nguyên Hạo không đến quán cà phê đón em gái ngay.
Vết thương trên người gã không đến mức nghiêm trọng, mấy phút là hồi phục gần như không nhìn thấy nữa. Nhưng quần áo thì bắt buộc phải thay, nếu không thì bộ dạng nửa đêm canh ba như bị ăn cướp này chắc chắn sẽ khiến cô bé sợ hãi.
Sau khi gã vất vả chạy vội về nhà thay quần áo rồi lại chạy vội trở lại thì mưa và sấm chớp đều đã ngừng. Lúc này cũng đã có nhiều xe đến công viên Hồ Tâm, có xe đến phỏng vấn lấy tin, cũng có xe cứu hoả. Tôn Nguyên Hạo liếc một cái rồi định chạy tiếp, nào ngờ bỗng nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc...
Tôn Nguyên Hạo phanh gấp, dừng chân lại, đứng tại chỗ ngẩn người một lúc sau đó mới bước đến vỗ vai người thanh niên đang cầm điện thoại kích động chụp ảnh.
"Phóng viên Hoàng!" Biểu cảm của Tôn Nguyên Hạo có thể gọi là rối rắm: "Anh đang làm gì thế?!"