Hỏa hoạn trong rừng đã dần dần lan ra. Mặc dù mưa to như trút nước, nhưng đó cũng chỉ là ban đầu. Mưa to chỉ được một chốc liền chuyển thành mưa phùn giăng giăng... Đây rõ ràng là biểu hiện của việc không muốn dập lửa. Trái lại, thi thoảng sấm sét lại đánh thêm mấy đường, làm tình hình thêm phần nghiêm trọng.
Cho dù là thế lửa khó lòng dập tắt hay tình hình khói dày đặc sau khi rừng lửa bị dập tắt thì hiện tại rừng cây đã không còn phù hợp để tiếp tục ở lại thêm nữa.
Khi gậy đồng trong tay Tôn Nguyên Hạo rơi xuống đất thì đồng thời Phong Tiểu Tiểu cũng nghe thấy nơi trung tâm của khu rừng phía sau lưng mình phát ra tiếng pháo bông. Điều này cho thấy Dương Nghiên và Xi Vưu đã thuận lợi chuyển cây tần bì đi rồi... Cô nhìn đồng hồ. Ừ, hay lắm, đã sắp tới một giờ sáng, Bàn Cổ sắp dùng hết thời gian thức tỉnh của ngày hôm nay rồi, cho dù bây giờ hắn lập tức hiện thân thì cũng vô dụng thôi.