Khả năng điều chỉnh tâm trạng của Phong Tiểu Tiểu khá tốt, đến đêm đã nhanh chóng ngủ như chết.
Ngược lại, Phục Hy thì trằn trọc cả một đêm...
Tiếng nước suối chảy róc rách êm tai.
Thiếu nữ tha đuôi rắn màu trắng thật dài ghé vào mặt cỏ, tự chơi một mình cũng có thể thấy vui cả ngày. Cô có khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, da trắng tóc đen, ngay cả đuôi rắn lười biếc cũng rất có vẻ đáng yêu. Thỉnh thoảng cô còn vươn tay khuấy nhẹ hai cái trong nước, nét mặt trong sáng đến nỗi khiến màu sắc của cảnh vật xung quanh đều trở nên nhạt nhòa.
Phục Hy mỉm cười lặng yên nhìn, chưa đầy mười ngày sau liền chặt đồng làm đàn, tạo ra cây đàn sắt đầu tiên trong thiên địa.
Khi hai mươi lăm dây đàn lần đầu được gảy lên liền khiến trăm loài chim chóc bái lạy, vạn thú đua tiếng, anh vốn cho rằng nó sẽ khiến cô thấy vui, ai ngờ thiếu nữ chỉ yêu thích nó mấy trăm năm liền thấy chán.