"Không cần phải đi sang tận Mỹ đâu, anh giữ chân cô ta ở sân bay chờ bọn này tới đó là được." Dương Nghiên vô trách nhiệm đáp.
Ngao Tiềm đau răng hồi lâu: "… Giữ như thế nào?"
"Dùng mọi cách đi." Dương Nghiên cũng bắt đầu bấm còi, có chút nôn nóng đáp: "Thật sự không được nữa thì cũng không sao, không nghe nói hôm nay trời có bão à?"
Trong thoáng chốc, Ngao Tiềm nghe được thanh âm nghi hoặc của tên nhỏ con Triển Hiên từ đầu dây bên kia: "Ủa, không đúng, dự báo thời tiết nói mấy ngày nay đều là nắng mà."
"… Được, tôi hiểu rồi." Ngao Tiềm cúp điện thoại, sau đó liều mạng xoa huyệt thái dương - đúng là không thể sống nổi nữa mà.
Tô Tuyền vào toilet và lau lấy lau để cà phê dính trên quần áo, lau đến tận lúc vết bẩn thật sự không thể nhạt hơn nữa mới bỏ khăn tay xuống, rất bình tĩnh kéo hành lý vào phòng WC dưới ánh mắt kinh dị của hai cô gái đối diện, khóa cửa lại, sau đó ngồi lên bồn cầu mở va ly ra nhìn bên trong rồi mới an tâm.