Bởi vì liên quan đến chuyện thuê sát thủ, tóc đỏ có vẻ tự cho là Dương Nghiên sẽ không kiếm chuyện với mình nữa, thế nên đã lộ diện một cách phô trương và tìm đến tiệm gốm, đứng trước mặt Dương Nghiên buông lời chế giễu. Đã thế còn thêm hành động thị uy, bộ dạng kiêu căng cứ như bản thân sắp là thái tử gia của nhà họ Dương.
Dương Nghiên đối với tên tiểu nhân này cực kỳ kinh thường, hoàn toàn không thèm để tâm đến việc đối phương nhảy nhót làm trò. Ngược lại, Phong Tiểu Tiểu vừa nói chuyện xong, đi ra lấy nước uống thì thấy tóc đỏ liền vui mừng chào hỏi: "Ô, em giai tóc đỏ."
"…" Em trai tóc đỏ đang cực kỳ đắc ý đột nhiên cứng đờ cả người, nửa điếu thuốc lá đang ngậm trong miệng suýt chút nữa thì rơi xuống.
Quay đầu lại nhìn, tên tóc đỏ tỏ vẻ kỳ quái: "Đây chẳng phải chị dâu sao? Lâu rồi không gặp." Sau này e là muốn gặp cũng không gặp được nữa, cho dù là bị sát thủ tiện tay giết chết hay là thủ tiết đi chăng nữa thì cũng như nhau cả thôi. Dù sao thì cả đời này cô ta cũng đừng mong có thể bước được vào cổng nhà họ Dương.
"Quả thực cũng lâu rồi không gặp, cậu đợi chút." Phong Tiểu Tiểu nói xong nhanh chóng quay về phòng lấy máy tính, điên cuồng bấm một hồi, thuận tiện cũng quay đầu hỏi, "Vương Vy dạo này khỏe không?!"
Sắc mặt cậu em tóc đỏ đột nhiên thay đổi: "Làm sao chị biết Vương Vy?" Chẳng lẽ…
Người con gái này điều tra được thân phận em gái của mình, muốn dùng an nguy của em gái để uy hiếp mình?!
Cậu em tóc đỏ suy đoán âm mưu, ánh mắt nhìn Phong Tiểu Tiểu cũng trở nên không thân thiện: "Cô…"
Lời vẫn chưa ra khỏi miệng, đối phương đã chuyển màn hình máy tính đến trước mặt mình, bên trên là mục lục các loại thuốc thang của một trang mạng, trong đó trên bài đăng mới nhất có dòng chữ đỏ như lửa to đùng đập thẳng vào mắt tóc đỏ - Tẩy Tủy Đan, bảo bối mới, là thuốc bán chạy nhất của cửa hàng, số lượng có hạn, nhanh nhanh vào mua.
Tiếp theo còn có bài giới thiệu về đan dược này: "Sản phẩm này được tinh luyện từ mười loại dược liệu quý như bột nhẹ tinh khiết, bột đỏ tinh khiết, tổ ong, xxx… Đoạt tạo hóa của trời đất, tẩy tủy rửa cốt, cải thiện thể chất. Sau khi được chủ tiệm cải tiến phương thuốc, liều mới được nâng cấp đặc biệt thích hợp cho người thường sử dụng, người tu luyện dùng có thể xxx… tu dưỡng sắc đẹp, trừ bệnh khỏe người…"
Tiếp sau đó còn giới thiệu ví dụ: "XXX, xx tuổi, là người bình thường. Trước kia bị nhiễm bệnh lậu, sau biến tướng thành giang mai, lại xxx… Đã tìm bác sĩ hỏi thuốc mười năm mà vẫn không chữa được, sau đó dùng Tẩy Tủy Đan của tiệm này và kiên trì sử dụng theo liệu trình, hiện các loại bệnh đã hết, tuổi trẻ xán lạn bla bla bla…"
"…" Tóc đỏ nghiến răng ken két, khuôn mặt phẫn nộ có vẻ rất muốn đập cái máy tính trước mặt vào mặt Phong Tiểu Tiểu.
Mà Phong Tiểu Tiểu lúc này vẫn đang nhiệt tình giới thiệu: "Bệnh tim bẩm sinh của em gái cậu có vẻ là không có thuốc đặc trị. Có điều, cá nhân tôi cảm thấy đan dược này chắc sẽ có hiệu quả, dù gì cũng là tẩy tủy mà, tính năng toàn cơ thể đều gia tăng, đến lúc đó đừng nói là bệnh tim, cho dù là…"
Lời vẫn chưa nói hết đã bị tóc đỏ tức giận một tiếng cắt đứt: "Cô có ý gì!" Chế giễu hắn thì cũng thôi đi, nhưng đối phương lại lấy bệnh của em gái hắn ra đùa bỡn?!
Cái gọi là rồng có vảy ngược, người có điểm yếu. Đối với tóc đỏ, người khác đánh mắng chế giễu, hắn có thể đều không để tâm, nhưng duy chỉ có cô em gái chưa từng lộ mặt này là đừng có chạm vào. Cô em gái có vấn đề liên quan đến sức khỏa, tóc đỏ từ nhỏ đã nâng niu cô em gái này trong vòng tay để lớn lên, ai dám động đến dù chỉ một chút là hắn có thể xông lên bẻ gãy tay người đó.
Mẹ của tóc đỏ là một cái bình hoa chính hiệu, văn hóa cũng không cao. Từ thời còn trẻ trung xinh đẹp, ngoại trừ dùng khuôn mặt đi lừa đàn ông ra thì cũng chẳng còn kế sinh nhai nào khác. Tóc đỏ chính là sản phẩm của cuộc hôn nhân với một ông chủ nhỏ sau khi bà ta tốt nghiệp trung học.
Về sau ông chủ nhỏ kia chơi chán rồi liền dứt khoát ly hôn. Ngoại trừ chút phí chia tay ra thì mẹ tóc đỏ không còn thủ đoạn nào để kiếm tiền, do vậy đành theo một tên côn đồ, sau đó thì có em gái của tóc đỏ… Cuối cùng khi gặp được ông Dương, mẹ tóc đỏ sợ kinh nghiệm tình trường của mình quá phong phú và không mấy sáng sủa sẽ gây trở ngại đến tham vọng bước chân vào cửa hào môn. Thế là, bà ta mới dứt khoát phủ nhận sự tồn tại của đứa con gái như thế.
Tóc đỏ dù gì vẫn là con trai, còn là con hợp pháp, nên bắt buộc phải mang theo. Mà con gái không có cũng chả sao, dù sao sức khỏe của nó cũng không tốt, lại không phải là con được sinh ra hợp pháp, do vậy mẹ tóc đỏ luôn nói với người ngoài là họ hàng, bà con xa của mình… Thực ra ông Dương căn bản cũng chẳng để tâm, cũng không có hứng thú điều tra. Nếu không thì chút mánh khóe này của mẹ tóc đỏ có thể lừa được ai?!
"Hử?" Phong Tiểu Tiểu cảm thán một tiếng, nhìn vẻ mặt tức giận của cậu em tóc đỏ, nói lời thấm thía: "Cảm xúc của cậu với chúng tôi đều có thể hiểu được, nhưng cũng không thể vì điều này mà trễ nải em gái cậu chứ."
Dương Nghiên cười một tiếng, quay đầu hờ hững vuốt lông con chó cỏ bên chân. Cậu em tóc đỏ thì càng thêm phẫn nộ, càng khẳng định là hai người này cố ý chọc tức mình, tức quá hóa cười: "Được lắm… Ân tình của chị dâu tôi xin nhận, chúng ta cứ chờ xem!" Nói xong phủi tay bỏ đi.
Dương Nghiên vẻ mặt bình tĩnh nhìn tóc đỏ quay người rời đi, quay mặt lại bĩu môi: "Cô việc gì phải cố ý chọc giận nó?"
"Ô hay, thuốc là thuốc thật, lời cũng là thật mà." Phong Tiểu Tiểu không tỏ vẻ chẳng hề gì nói, gập máy tính lại, đi đến cạnh anh ta rồi ngồi xuống: "Chỉ là tôi vốn định tìm một cơ hội để lén cho cô bé kia uống thuốc mà thôi, ai kêu thằng nhãi tóc đỏ này hung hăng thế làm gì?"
Thời buổi này người nói thật lòng đều không được hiểu cho mà, Phong Tiểu Tiểu cũng rất bất đắc dĩ. Nghĩ lại ngày đó… Ôi ngày đó, từng có một cậu em tóc đỏ dễ nói chuyện biết bao nhiêu, ôn hòa nhã nhặn nhường nào, mặc dù không loại trừ lý do lúc đó đối phương bị mình dọa sợ rồi…
Vừa đuổi tóc đỏ đi không bao lâu, Khương Lễ - người mà dạo gần đây luôn đến xin cơm đã tới cửa, vừa vào đã bày ra một bộ mặt cười e thẹn trước mặt Phong Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu, có khi mình phải đi công tác, mấy ngày sắp tới có thể không đến được nữa." Nghe giọng điệu, xem dáng vẻ kìa, có giống một ông chồng ba tốt báo cáo hành tung với vợ mình không cơ chứ.
"Đi đi, đi đi." Phong Tiểu Tiểu bất đắc dĩ gật đầu, lên tiếng trả lời cho có lệ. Cái chuyện công tác này chứng tỏ rằng đối phương phải đi làm việc, chủ đề như vậy quả thực mình tiếp không không nổi. Cuộc sống của sát thủ và người bình thường quả nhiên có khoảng cách quá lớn, từ đầu đến cuối cô vẫn cảm thấy không có tiếng nói chung gì với đối phương.
"Tiểu Tiểu, có muốn mình thuận tiện mang quà gì về cho cậu không? Lần này mình đi đến một thành phố gần biển, hải sản, đồ khô gì đó ở nơi đấy chắc cũng không tệ." Khương Lễ vẫn thẹn thùng nói.
Bờ biển… kết hợp với thân phận người trước mặt. Phong Tiểu Tiểu rất nhanh đã liên tưởng tới một loạt hình ảnh như phanh thây, dìm xác… Sau đó liền im lặng: "… Không cần đâu, nếu cần thứ gì tôi sẽ tìm Ngao Tiềm, nơi đó anh ta quen thuộc hơn cậu."
Đừng nói hải sản, đồ khô, khéo đến cả cá voi người ta cũng bắt được ấy chứ.
Bờ biển?! Y Y đi qua nghiến răng nghiến lợi bẻ gãy cây bút.
"Ừm." Khương Lễ ngoan ngoãn trả lời. Đúng lúc này, có một người thanh niên hi hi ha ha như tên côn đồ bước vào, mặt tươi cười hỏi: "Khương Lễ, cậu vẫn chưa nói chuyện xong sao?!"
Khương Lễ lúc này mới nhớ ra đối phương, liền giới thiệu với Phong Tiểu Tiểu: "Đúng rồi Tiểu Tiểu, đây là người bạn mà mình vừa mới quen, tên là Đường Cần."