Chereads / Nhật ký trưởng thành của Nữ Oa / Chapter 30 - Chương 29: Về chuyện sủng vật

Chapter 30 - Chương 29: Về chuyện sủng vật

Sau khi biết em gái Y Y là Tinh Vệ, Phong Tiểu Tiểu bắt đầu tò mò khả năng đặc biệt trên người tinh quái nhỏ này sẽ là cái gì.

Theo truyền thuyết, đặc điểm lớn nhất của em gái Tinh Vệ chính là có nghị lực.

Ngu Công dời núi, Tinh Vệ lấp biển, hai nam nữ này là ví dụ tiêu biểu cho việc dù có đụng phải tường cũng không quay đầu. Mà trừ cái này ra, về năng lực của Tinh Vệ thật sự là cũng không còn những tư liệu khác để tham khảo.

Sau khi nghiêm túc quan sát cả buổi sáng, Phong Tiểu Tiểu phát hiện em gái Tinh Vệ năng lực khác không nói, thói quen sinh hoạt ngược lại là có đặc điểm tương đồng.

Đầu tiên, cô nhóc đặc biệt ghét nước, cho dù là rửa tay hay rửa mặt cũng sẽ theo bản năng lộ ra biểu tình nghiến răng nghiến lợi đầy thù hận.

Tiếp theo, em gái này không thể nhìn nổi bất cứ thứ gì có trạng thái lỏng... Ví dụ như bát sữa đậu nành… Phong Tiểu Tiểu chính mắt nhìn thấy ngay trên bàn ăn, em gái Tinh Vệ một tay lấy bánh màn thầu một tay lấy bánh quẩy xé nát vụn, sau đó mang theo vẻ mặt thâm thù đại hận dùng vụn bánh quẩy và màn thầu lấp hết bát sữa đậu nành...

"..." Yên lặng nuốt xuống miệng một miếng bánh bao, Phong Tiểu Tiểu thật sự nhìn không nổi em gái này liên tục duy trì vẻ mặt "hạnh phúc mỉm cười" nhìn bữa sáng trước mặt, vì thế ho khan một tiếng, bình tĩnh mở miệng: "Tiểu Y, chú ý hình tượng... Đó là sữa đậu nành, không phải Đông Hải nhà em."

Em gái bị gọi một tiếng mới hoàn hồn, sau đó như tỉnh mộng, sắc mặt đỏ lên, luống cuống, tay chân vội vàng cầm lấy cái bát để giải quyết tác phẩm của mình: "Thật xin lỗi, sơ ý lộ thói quen..."

"..."

"..."

Dương Nghiên ăn xong lau miệng, bỏ lại giấy ăn hỏi: "Thói quen này của em từ đâu mà có?"

"Nóa cọ từ..." Em gái miệng ngậm đầy bánh màn thầu vội vàng ngẩng đầu.

"Nuốt xuống rồi hẵng nói." Dương Nghiên đau đầu, đỡ trán day day ấn đường.

Em gái không dám mở miệng nữa, vội vàng nuốt đồ ăn trong miệng xuống mới thở hổn hển, sau đó mặt đỏ lên, ngại ngùng cúi đầu: "Bởi vì lúc nhỏ trong nhà bị ngập lụt, nên em từ nhỏ đã ghét nước, nhưng tình trạng nghiêm trọng như vậy mới xuất hiện sau khi em phát hiện mình vô ý biến thân."

"Ngập lụt lúc nhỏ không phải ở quê cha em sao?" Phong Tiểu Tiểu kinh ngạc.

"Cha em vẫn luôn không chuyển nhà, khu kia thường xuyên bị lụt, cơ bản ba năm, năm năm đều xảy ra một lần, nhưng mà quy mô lớn nhỏ khác nhau..."

Phong Tiểu Tiểu không còn gì để nói, gặp phải Viêm Đế cố chấp với quê cha đất tổ như vậy, cũng đáng để khiến cho Tinh Vệ ghét nước còn nghiêm trọng hơn kiếp trước.

Dương Nghiên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu: "Trong nhà đều là bùn, hẳn là không ảnh hưởng quá lớn. Lúc thấy nước, sức mạnh lấp biển này có lẽ không thay đổi là bao..."

Tật xấu này của Tinh Vệ coi như vấn đề nhỏ, chỉ cần cô nhóc không biến hình trước mặt người bình thường thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến công việc.

Cơm nước xong, ba người lái xe đi mở cửa tiệm. Trừ chuyện biến thân gây kinh sợ đêm qua và bát sữa đậu nành sáng nay, cô gái nhỏ Y Y cuối cùng cũng không còn vướng mắc, khôi phục lại trạng thái làm việc nghiêm túc như buổi chiều đầu tiên Phong Tiểu Tiểu nhìn thấy cô nhóc.

***

Tới trưa cũng không có việc gì, cửa hàng dù sao cũng mới khai trương, mặc dù có vài người qua đường nhìn mấy lần, nhưng nhìn ngắm một chút rồi đi, không mua gì cả. Chỉ có mấy em gái nhìn trúng sắc đẹp của Dương Nghiên nên chọn hạng mục DIY, thỉnh thoảng nhờ Dương Nghiên dạy làm gốm nghệ thuật, rõ ràng là có dụng ý khác.

Nhân viên cửa hàng Y Y lúc này liền yên lặng đi làm tạp vụ, mà Phong Tiểu Tiểu thân là bà chủ, lại không bị chỉ tên, rất nhanh liền cảm thấy cực kỳ nhàm chán mà dẫn chó cỏ đi dạo.

Giữa trưa theo thường lệ, mới vừa ăn cơm được nửa chừng lại có khách tới. Liếc mắt một cái đã thấy là một thanh niên quen mặt từng dắt chó chăn cừu tò mò tiến vào, nhìn xung quanh vài lần sau đó anh chàng xông thẳng tới quầy trưng bày, vô cùng vui vẻ bổ nhào về phía chó cỏ: "Oa!"

Chó cỏ giương mắt lên rồi lại rũ xuống, rõ ràng không có hứng thú với thanh niên này. Ngược lại, Phong Tiểu Tiểu ngẩng đầu vui vẻ: "Ngọn gió nào thổi anh tới đây?"

Người này không phải là lúc trước cùng mình đụng phải tên cướp sao.

Cậu thanh niên lúc này mới nhìn đến Phong Tiểu Tiểu, hưng phấn: "Em gái, đây là cửa hàng của em sao? Dùng con chó trâu bò thế này để canh cửa không phải có chút lãng phí ư?"

Con chó mạnh mẽ này không sủa loạn vào người khác, trong mắt người thanh niên trẻ này, dùng để canh cửa hàng nhỏ thì chính là dùng dao mổ trâu để giết gà.

Chó chăn cừu Đức trong khoảnh khắc chủ nhân kích động buông tay đã sớm nằm sấp nịnh nọt bên người chó cỏ, giai cấp của động vật cũng như người, kẻ yếu phục tùng kẻ mạnh là luật tất nhiên.

"Đây là chó nhà, không phải chó cảnh." Phong Tiểu Tiểu giơ đũa lên chỉ chỉ, "Hơn nữa cũng không phải tôi nuôi, muốn làm gì khác thì cũng phải hỏi anh Nhị trước."

Lại nói, ngay cả Nữ Oa trâu bò và Nhị Lang Thần còn tự mình ngồi trấn tiệm, ngay cả người làm công cũng là chim Tinh Vệ, Hao Thiên khuyển vì sao lại không thể trông cửa?

Thanh niên trẻ lập tức nhìn Dương Nghiên chăm chú, ánh mắt kích động hỏi: "Người anh em, có thể bán lại con chó này không?"

Dương Nghiên sớm đã đặt bát xuống lau miệng, khóe môi mỉm cười: "Theo cậu thì sao?"

Cậu thanh niên lập tức thất vọng, người nuôi dưỡng một con chó cỏ tinh tế như vậy khẳng định không phải vì lai giống để kiếm tiền, trong đó có lẽ có nguyên do đặc biệt gì đó, hoặc là chó cỏ này có ý nghĩa kỷ niệm nào chăng.

Hơn nữa, sự thật chứng minh con chó này không đơn giản như bề ngoài... Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết là người ta sẽ không bán.

Thanh niên trẻ tuổi tức giận, nhưng vẫn nghĩ thông suốt, anh chàng cũng chỉ là thuận miệng hỏi một chút thôi: "Vậy bỏ đi... Chẳng qua, người anh em này, chó này của anh được nuôi tốt thật đấy, là nhà ai huấn luyện ra? Có thể giúp tôi huấn luyện chó chăn cừu được không?"

"Trời sinh." Dù sao Hao Thiên Khuyển trên trời dưới đất chỉ có một, nếu người trẻ tuổi này có thể đi khắp nơi tìm, chó ba đầu của địa ngục cũng chưa chắc thỏa mãn chí nguyện to lớn này của anh ta.

"Trời..." Người thanh niên nghẹn lời, câu trả lời này nghe sao cũng thấy không có thành ý gì cả. Một con chó cỏ trời sinh đã lợi hại như vậy? Lời này nói ra ai mà tin nổi.

Đương nhiên, con chó cỏ trước mắt này cũng quả thực quá huyền ảo, nếu không được tận mắt thấy, người thanh niên này chắc cũng không tin.

Ngẫm nghĩ một hồi, cậu ta vẫn thật rộng rãi từ bỏ: "Vậy thôi bỏ đi, coi như là tôi không có cái phúc này... Con chó này của anh hay kiểm tra định kỳ chỗ nào? Tôi biết chỗ khám thú y này không tệ, giới thiệu cho mọi người nhé?"

Cùng là người yêu chó, dù cho không thể giành được con chó mạnh mẽ này về tay, thanh niên này cũng nhịn không được mà nhiệt tình một chút.

"Cảm ơn, có nhu cầu nhất định sẽ tìm cậu." Nhưng thái độ của Dương Nghiên thì rất có lệ.

Hao Thiên khuyển sẽ sinh bệnh? Đừng có đùa chứ!

Nhìn cái gã lưu luyến không rời rốt cuộc cũng đi, Dương Nghiên liền vứt tấm danh thiếp phòng khám thú y vào thùng rác, Phong Tiểu Tiểu chỉ kịp nhìn thấy bốn chữ "Phòng khám thú cưng Ái Tâm".

Sau đó ăn xong rồi dọn dẹp, lần ghé thăm ngoài ý muốn này rất nhanh liền bị mọi người quăng ra sau đầu.