Chereads / Tình đắng / Chapter 35 - Chương 35: Anh nằm mơ đi

Chapter 35 - Chương 35: Anh nằm mơ đi

An Noãn lắc đầu, một lời khó nói hết.

Phù Thu thấy cô không muốn nói nhiều nên cũng không hỏi nữa, chỉ vỗ vai cô, khuyên, "Mạc Trọng Huy là nhân vật rất lợi hại, người bình thường không phải là đối thủ của hắn, em phải cẩn thận."

An Noãn gật đầu. Đương nhiên cô biết rõ, ba năm trước cô không phải là đối thủ của hắn, ba năm sau lại càng không phải. Nhưng mà bây giờ cô không còn sợ nữa, bởi vì cô đã không còn gì để mất.

An Noãn đứng trong cửa hàng cả buổi chiều, cả người đều mệt mỏi. Cô mới vừa ngồi trên ghế một chút, cả cửa hàng đều yên lặng. Ngải Lợi ra ngoài nghe ngóng, trở về thần thần bí bí nói, "Ngài Mạc đến rồi."

An Noãn có dự cảm không tốt.

Mạc Trọng Huy quả nhiên đến tìm cô, không do dự bước vào trong. Cả bọn Ngải Lợi đều hết hồn đến nỗi tim muốn rơi ra ngoài. Họ tưởng do lần đắc tội với Hà Tư Kỳ, Mạc Trọng Huy đến tìm họ để trả thù cho cô ta, nào ngờ Mạc Trọng Huy đi đến trước mặt An Noãn.

An Noãn không thèm nhìn hắn, quay người lại tiếp tục sắp xếp quần áo.

Mạc Trọng Huy cũng không tức giận, im lặng đứng sau lưng cô.

Ngải Lợi nhìn thấy, khe khẽ hỏi, "Ngài Mạc, chúng tôi có thể giúp gì cho ngài?"

Mạc Trọng Huy lại cười, nói khẽ, "Tôi đến để đón cô ấy tan ca."

Tất cả mọi người đều như hóa đá. Ngải Lợi không dám tin vào đôi tai của mình, cũng không dám hỏi lần hai. Nhìn biểu cảm của Lâm Mạn và Hà Hân bên cạnh, cô đoán mình không nghe sai.

An Noãn nhón chân để lấy cái áo, Mạc Trọng Huy lợi dụng chiều cao của mình, dễ dàng lấy cái áo xuống, đưa đến trước mặt cho cô.

"Tôi đến đón em tan ca."

Hắn mở miệng nói chuyện, biểu cảm không được tự nhiên.

An Noãn vốn không quan tâm hắn, chỉ lo làm việc của mình.

"Tôi dẫn em đi gặp La Hiểu Yến."

An Noãn đột nhiên dừng lại, nhếch miệng.

"La Hiểu Yến đang ở chỗ Vương Gia Dật, chỉ có tôi thể mới giúp được em, bỏ lỡ cơ hội này thì không còn nữa, em phải suy nghĩ kỹ."

An Noãn do dự rất lâu, đến cuối cùng vẫn quyết định đi gặp La Hiểu Yến. Chỉ cần thấy La Hiểu Yến bình an thì cô sẽ bớt đi một phần lo lắng.

Cô gọi điện thoại cho Thường Tử Phi không cần đến đón cô, nhưng đầu dây bên kia đột nhiên im lặng. Sau một hồi cô giải thích thì anh mới đồng ý.

An Noãn cảm thấy bản thân mình đầy tội lỗi, hết lời nói dối này tới lời nói dối kia, cũng không biết đến khi nào mới kết thúc.

Trợ lý Trương ngồi ở phía trước lái xe, Mạc Trọng Huy và An Noãn ngồi ở phía sau.

Trên đường đi hai người đều im lặng, cảm giác có chút kỳ lạ. Trợ lý Trương càng không dám lên tiếng, chỉ âm thầm quan sát động tĩnh của họ.

Đột nhiên, cậu ta nhìn thấy Mạc Trọng Huy quay đầu qua bên kia, bất ngờ hôn lên môi của cô.

"Anh làm gì vậy?" An Noãn nói to, ra sức đẩy hắn ra.

Mạc Trọng Huy sờ lên trán, có chút ngại ngùng nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Trương Húc không chịu nổi, ho vài tiếng. Lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy ngài Mạc như con sói đói vồ lấy người con gái đó. Cho dù là đối diện với Hà Tư Kỳ cũng chưa từng thấy Mạc Trọng Huy nóng vội nhiệt tình như vậy.

Sau khi An Noãn bị hắn tập kích bất ngờ như vậy, khuôn mặt ép sát vào cửa sổ, không muốn nhìn hắn nữa.

Chiếc xe đi qua con đường khúc khuỷu, đến một khu biệt thự.

Trương Húc nói, "Vương Gia Dật đúng là gian xảo, lại giấu người ở đây. Lạc Hân Khả đến chết cũng không tìm được chỗ này."

An Noãn nhăn mày, quả nhiên là Vương Gia Dật giấu La Hiểu Yến ở đây.

Xe dừng chân ở một tòa biệt thự, Mạc Trọng Huy không có ý định xuống xe, chỉ dặn dò, "La Hiểu Yến đang ở trong đó, bên Vương Gia Dật tôi đã nói chuyện rồi. Em vào trong gặp cô ta đi, một tiếng sau chúng ta sẽ rời khỏi."

An Noãn vội vàng xuống xe. Đợi sau khi cô rời khỏi, Trương Húc mới cảm thấy kỳ lạ hỏi, "Ngài Mạc, tại sao không trực tiếp đến tìm Vương Gia Dật đòi người? Chỉ cần ngài mở lời, hắn không dám nói 'không'."

Mạc Trọng Huy chỉ trả lời lạnh lùng, "Tôi và La Hiểu Yến không thân không thiết, không cần phải làm như vậy."

"Nhưng nếu như vậy, cô An sẽ luôn…" Trương Húc đột nhiên hiểu ra, cười nói, "Tôi hiểu rồi, ngài Mạc."

***

An Noãn dễ dàng vào được trong biệt thự, thậm chí hai người làm trong biệt thự còn gật đầu cúi người với cô.

"Cô An, cô La đang ở trên lầu, cô ấy gặp được cô chắc chắn sẽ rất vui."

An Noãn vội vàng chạy lên lầu, gõ cửa nhẹ nhàng, bên trong lại không có ai trả lời. Cô mở cửa vào trong, nhìn thấy bên trong phòng rất hỗn loạn, đồ vật trong phòng đều bị vứt lung tung, còn có mảnh vỡ trên sàn nhà.

La Hiểu Yến nằm trên giường như đang chết.

"Chị Hiểu Yến", An Noãn nghẹn lời gọi khẽ.

Người nằm trên giường cử động nhẹ nhàng, có vẻ như không dám tin.

"Chị Hiểu Yến, là em, An Noãn."

La Hiểu Yến ngồi thẳng người dậy, mấy ngày không gặp, sắc mặt cô trắng bệch đến nỗi không còn chút máu.

"Chị Hiểu Yến, sao lại như vậy? Hắn đã làm gì chị?" An Noãn chạy về phía trước ôm lấy cô.

Trong mắt An Noãn, La Hiểu Yến là một cô gái rất mạnh mẽ, nhưng mà bây giờ cô lại rơi lệ.

La Hiểu Yến nói hết toàn bộ cho An Noãn nghe với giọng khàn khàn.

Thì ra cô tiếp cận Vương Gia Dật, một lòng chỉ muốn báo thù. Cô dùng dao làm bị thương Vương Gia Dật ở trên giường, vì thế mà bị Vương Gia Dật nhốt ở đây, cách ly với thế giới bên ngoài.

"An Noãn, chị sai rồi, đã qua bao nhiêu năm, chị vẫn không phải là đối thủ của hắn, hoàn toàn không phải là đối thủ của hắn."

Tâm trạng của An Noãn bỗng trở nên nặng trĩu.

"Chị Hiểu Yến, em tưởng chị bấy lâu nay không quên được, nào ngờ chị chỉ là muốn báo thù. Nhưng mà chị quên rồi sao? Chúng ta đã nói rồi mà, sau khi ra ngoài sẽ không nhắc về quá khứ, trân trọng cuộc sống hiện tại. Chị còn ba mẹ của chị nữa, chị cần phải sống thật tốt."

"Đúng vậy, chị rất hối hận, mỗi lần đều đến lúc mất đi mới biết trân trọng. Vương Gia Dật từng nói, hắn sẽ giam chị ở đây cả đời. Đúng rồi An Noãn, tại sao em lại qua đây, sao Vương Gia Dật lại cho em vào đây?"

"Chị Hiểu Yến, chị đừng nói nữa, em dẫn chị ra ngoài."

An Noãn giúp cô lấy quần áo để mặc vào.

Hai người đi xuống lầu, hai cô người làm chạy đến ngăn cản hai người, nói chuyện khách sáo, "Cô An, xin lỗi, không có sự cho phép của Vương tổng, cô không thể dẫn cô La đi."

"Tôi đến cùng với ngài Mạc." An Noãn cố tình lôi Mạc Trọng Huy vào.

Nhưng hai cô người làm đó vẫn không cho đi, lễ phép nói, "Xin lỗi, ngài Mạc cũng không dặn dò như vậy."

An Noãn nóng lòng chạy ra ngoài, xe của Mạc Trọng Huy vẫn đỗ ở trước cửa. Cô mở cửa xe ra, Mạc Trọng Huy cũng phối hợp xuống xe.