Nói đến Hà Tư Nghiên, Hà Tư Kỳ đột nhiên yên tĩnh hẳn, cô ta xoa bụng mình, nhỏ nhẹ nói, "Chị mà biết em mang thai con của anh, chắc chắn sẽ cực kỳ hạnh phúc."
"Đúng vậy, cô ấy nhất định sẽ rất vui, trước giờ cô ấy đều thích trẻ con."
"Chỉ tiếc con của hai người…" Hà Tư Kỳ đau lòng đến mức không nói hết lời, cô ta ôm chặt lấy cổ hắn, thân thiết nói, "Anh Trọng Huy, anh nhất định phải bảo vệ con của chúng ta thật tốt, không được để bi kịch tái diễn."
Mạc Trọng Huy hơi gật đầu, thấp giọng nói, "Ông nội biết chuyện em mang thai rồi."
"Cái gì? Vậy liệu ông có…"
"Không đâu." Mạc Trọng Huy ngắt lời cô ta, "Ông đã đồng ý cho em sinh đứa trẻ ra."
"Sau đó thì sao? Ông sẽ đồng ý cho chúng ta kết hôn chứ?"
"Chuyện kết hôn chờ sinh con xong tính tiếp."
Hà Tư Kỳ thở dài, bản thân cô ta cũng biết chuyện kết hôn sẽ không được thuận lợi, nhưng vì đã có bi kịch của chị gái trước đó, có lẽ nhà họ Mạc sẽ không làm gì cô ta.
***
An Noãn bị Nghê Tuệ tát một cái, Thường Tử Phi đau lòng nhưng không trở về tìm Nghê Tuệ. Qua mấy ngày, anh chủ động gọi điện thoại cho Nghê Tuệ, nói buổi tối sẽ về ăn cơm.
Nghê Tuệ ở đầu kia hỏi dò, "Một mình con à?"
Thường Tử Phi cười nói, "Một người bạn nữa ạ."
Nghê Tuệ ở đầu kia lập tức căng thẳng, nghiêm túc hỏi, "Bạn nào?"
"Chính là cộng sự của con, mẹ cũng từng gặp rồi đấy, Hoa Vũ."
Nghê Tuệ khẽ thở hắt ra, cười nói, "Được đó, Hoa Vũ lâu lắm không tới nhà mình ăn cơm rồi."
"Đông người náo nhiệt hơn, mẹ, nếu không mẹ mời cả Thiến Nhu luôn nhé."
Nghê Tuệ ở đầu kia kích động đến không chịu nổi, vội nói, "Được được, mẹ sẽ gọi điện thoại cho Thiến Nhu, bảo nó ngày mai tới nhà ăn cơm."
Cúp máy, Thường Tử Phi nheo hai mắt lại.
Anh không có cách nào khuyên mẹ chấp nhận An Noãn, nhưng ít nhất cũng muốn cho bà biết, anh và Giang Thiến Nhu không có khả năng.
Hoa Vũ bị Thường Tử Phi kéo về nhà ăn cơm, suốt cả đường đi vẫn không thôi càu nhàu, "Anh, anh có lầm hay không, đưa em về nhà ăn cơm làm gì chứ, đáng lẽ anh phải đưa chị dâu về mới đúng."
Thường Tử Phi nghiêm túc lái xe, bình tĩnh nói, "Không phải cậu vẫn luôn muốn làm quen với Giang Thiến Nhu sao? Hôm nay cô ta cũng đến nhà anh ăn cơm đấy."
"Thật á? Tối nay có thể gặp được Giang Thiến Nhu sao?"
Từ trước đến nay Hoa Vũ là một tay rất mê chơi bời, phụ nữ đối với cậu ta chỉ là một kiểu thách thức. Trong giới của bọn họ, Giang Thiến Nhu là nữ thần trong lòng đám đàn ông, bởi vì cô ta kín tiếng, cao quý, vóc dáng đẹp vào hạng nhất.
Xe dừng lại ngoài biệt thự, Giang Thiến Nhu cũng vừa đến nơi.
Thường Tử Phi chỉ vào Hoa Vũ giới thiệu với cô ta, "Đây là bạn của tôi, cũng là cộng sự của tôi, Hoa Vũ."
Giang Thiến Nhu lễ phép chào hỏi Hoa Vũ.
Ba người cùng vào nhà, hôm nay Nghê Tuệ tự mình xuống bếp, làm hẳn một bàn thức ăn thịnh soạn.
Miệng Giang Thiến Nhu cực ngọt, cô ta kéo cánh tay Nghê Tuệ nói, "Dì ơi, mấy món ăn này của dì nhìn thôi đã hoa cả mắt, sau này cháu nhất định phải học dì mới được."
Nghê Tuệ được cô ta nịnh sướng đến mức cười ha hả.
Cả nhà ngồi ăn cơm với nhau, thoạt nhìn trông vô cùng vui vẻ.
Thường Bách nãy giờ không nói gì đột nhiên hỏi một câu, "Tử Phi, lúc nào con cũng đưa Noãn Noãn về nhà ăn bữa cơm nhé?"
Nghê Tuệ lập tức lạnh mặt, khó chịu hầm hừ, "Ông thật đúng là cái hay không nói cứ thích nói cái dở, đang yên lành nhắc tới nó làm gì?"
Hoa Vũ hơi khựng lại, chỉ thấy Thường Tử Phi đang thong thả ung dung ăn đồ ăn trong bát, cậu ta không hiểu chuyện gì đang xảy ra nên lại đặt tâm tư lên nữ thần của mình.
Ăn được một nửa, Thường Tử Phi đột nhiên buông đũa xuống, nghiêm túc nói, "Ba, mẹ, con và Noãn Noãn quyết định mấy ngày nữa sẽ ra nước ngoài đăng ký kết hôn."
Lời vừa nói ra, mọi người đều ngơ ngẩn. Chỉ có Hoa Vũ ngây ngô nói, "Nhanh thế á, vậy há chẳng phải là em cần chuẩn bị tiền mừng rồi à?"
Thường Tử Phi cười nhẹ đáp, "Chỉ cần gặp được một người thích hợp, cậu cũng sẽ cưới nhanh thôi, anh thấy cậu và cô Giang rất có duyên đấy."
Hoa Vũ nghe thế không khỏi vui mừng, "Anh, anh thật là anh trai ruột của em mà, sao anh lại biết tâm tư của em thế? Cô Giang, ngày mai tôi có thể hẹn riêng với cô không?"
Mặt Giang Thiến Nhu nghẹn đến mức đỏ bừng, nhưng cô ta là người có tố chất, không thể nổi đóa lên tại đây được.
Nghê Tuệ nhìn không nổi nữa, lạnh lùng nói, "Ăn cơm trước đi, hôm nay không thảo luận chuyện tình cảm, chỉ ăn cơm thôi."
Thường Bách ở bên kia vẫn còn nói, "Tử Phi, con muốn kết hôn với Noãn Noãn thì phải tôn trọng ý kiến của con bé nhé, nó muốn kết hôn ở đâu thì kết hôn ở đó, nó muốn tổ chức hôn lễ thế nào thì làm như thế, hết thảy đều phải nghe lời nó. Con bé này đã chịu khổ nhiều rồi, sau khi cưới nó về con phải đối xử tốt với nó."
Nghê Tuệ nghẹn cả một cục tức.
Hoa Vũ không phân rõ nặng nhẹ, cười nói, "Chú Thường, chuyện này chú cứ yên tâm đi, anh cháu thương chị dâu đến mức nào thì khỏi phải bàn, chị dâu bảo anh ấy đi hướng đông, anh ấy nào dám đi hướng tây. Có mấy lần chúng cháu đang họp, chỉ một cuộc điện thoại của chị dâu thôi mà anh ấy đã ngựa không dừng vó chạy đi. Chị dâu đi làm, anh ấy đưa đón mỗi ngày, chút tiền lương ấy của chị dâu còn chẳng đủ tiền xăng cho anh cháu ấy chứ, nhưng chị dâu thích nên anh cháu cũng vui. Tóm lại, chú cứ yên tâm đi, cháu chưa từng thấy một người nào có thể chiều chuộng phụ nữ như vậy đâu ạ."
Thường Bách vui mừng gật đầu. Nghê Tuệ thì tức giận đến cắn chặt răng.
Cuối cùng Giang Thiến Nhu cũng không nghe nổi nữa, xoa xoa trán, lạnh lùng nói, "Chú Thường, dì Nghê, cháu thấy hơi khó chịu trong người, cháu xin phép về nhà nghỉ ngơi trước ạ."
Hoa Vũ bật người dậy nói, "Cô Giang, nếu cô không thoải mái, xin cho tôi cơ hội được đưa cô về nhà nhé!"
Giang Thiến Nhu không nói gì, giận dỗi rời đi, Hoa Vũ hớn hở đi theo phía sau.
Bọn họ vừa đi, Nghê Tuệ liền nổi trận lôi đình, "Con vừa lòng rồi chứ? Đây là mục đích hôm nay con về nhà ăn cơm hả? Con cho rằng như vậy mẹ sẽ để cho An Noãn vào nhà sao, con nằm đấy mà mơ đi, chỉ cần mẹ còn sống, đời này An Noãn đều hòng bước vào cửa nhà họ Thường chúng ta!"
***
Từ sau khi Nghê Tuệ làm loạn, An Noãn không quay lại Bạch Nhạc, công việc này cũng không làm nổi nữa. Tạm thời không nói tới khách hàng của Bạch Nhạc, nhưng nhiều nhân viên của Bạch Nhạc như vậy sau này phải cư xử với cô thế nào. Cô nhắn tin xin từ chức cho Phù Thu, cảm ơn chị ấy giúp đỡ cho mình lâu nay.
Tới buổi tối Phù Thu gọi điện thoại lại cho cô. An Noãn đột nhiên có loại cảm giác không thể đối mặt với chị.
Thường Tử Phi ở bên cạnh không để ý hỏi một câu, "Điện thoại của ai thế?"
"Chị Phù Thu."
An Noãn nói xong cầm di động ra ban công.
Điện thoại được kết nối, giọng nói dễ nghe của Phù Thu vang lên ở đầu bên kia, "Noãn Noãn, chị biết trong khoảng thời gian này em phải chịu uất ức, nhưng nếu em từ chức, tương lai có dự định gì không?"
An Noãn hờ hững trả lời, "Em sẽ nghĩ cách tìm một công việc khác, cũng phải tự nuôi sống mình mà."
Phù Thu dừng một chút, nói, "Noãn Noãn, bây giờ em có rảnh không? Chị mời em uống cà phê."
Cúp điện thoại, An Noãn nói với Thường Tử Phi muốn ra ngoài một chuyến.