Chereads / Tình đắng / Chapter 63 - Chương 63: Không thể tha thứ (3)

Chapter 63 - Chương 63: Không thể tha thứ (3)

Nghê Tuệ lại không yếu thế chút nào, bà ta đẩy Ngải Lợi ra, "Cô cút ngay, tôi muốn dạy dỗ người dưới không hiểu chuyện, không tới lượt cô nhúng tay vào."

"An Noãn, cô thành thật nói đi, có phải cô bắt Tử Phi kết hôn với cô hay không, có phải cô bắt nó về nhà trộm sổ hộ khẩu hay không?"

An Noãn ra sức lắc đầu, "Cháu không có, cháu thật sự không có."

"Cô vẫn còn ngụy biện với tôi à?" Nghê Tuệ hướng ra chung quanh to tiếng kêu gào, "Tất cả mọi người đến mà xem này, đứa con gái này không biết xấu hổ, quấn chặt lấy con trai tôi không buông, một đứa từng ngồi tù còn trông mong gả vào nhà giàu sang!"

Nghe thấy tiếng kêu gào của Nghê Tuệ, rất nhiều người đều xúm lại xem trò vui, vây lấy An Noãn, đẩy cô vào giữa.

"Các người xem, chính là đứa con gái này, cho rằng bản thân có vài phần nhan sắc, quyến rũ con trai của tôi, ép con trai tôi đoạn tuyệt với gia đình, ép con trai tôi trộm sổ hộ khẩu trong nhà để kết hôn với cô ta. Các người từng gặp người nào không biết xấu hổ như vậy chưa? Cô ta còn từng vì một người đàn ông mà hại chết ba của mình nữa. Cô ta có xứng đáng có được hạnh phúc không? Cô ta có xứng không?"

Đầu óc An Noãn trở nên trống rỗng, chỉ nghe thấy tiếng bàn luận ríu rít xung quanh và tiếng kêu gào lo lắng của Ngải Lợi.

Cô như quay lại mùa hè đau khổ của ba năm trước, cũng tuyệt vọng giống như vậy, bất lực giống như vậy.

Trong đám người, không biết là ai lớn tiếng hô lên, "Ngài Mạc tới rồi."

Tiếng bàn luận, tiếng xôn xao biến mất trong nháy mắt.

Mạc Trọng Huy xuyên qua đám người đi đến bên An Noãn, ngay cả Nghê Tuệ cũng sợ tới mức không dám lên tiếng.

Hắn nhìn chằm chằm Nghê Tuệ, lên tiếng ra lệnh cho Trương Húc đứng bên cạnh, "Trợ lý Trương, có người gây rối ở Bạch Nhạc, còn không cho bảo vệ lên đuổi người đi. Nhân viên của Bạch Nhạc chúng ta sao có thể chịu để người ta bắt nạt như thế?"

Từng câu từng chữ của Mạc Trọng Huy vang vọng mạnh mẽ. Đám người kia đều tản ra, ai nấy đều sợ bị liên lụy.

An Noãn còn trong trạng thái đần độn bị Mạc Trọng Huy túm ra khỏi Bạch Nhạc, ngồi lên chiếc xe Bentley của hắn.

Trương Húc thấy vẻ tức giận trên mặt Mạc Trọng Huy, dè dặt hỏi, "Ngài Mạc, anh muốn đi đâu?"

"Tới Thiên Đường, bảo Thẩm Cầm Phong cũng đến đó một chuyến."

Xe chạy trên đường rồi An Noãn mới phản ứng lại, đè thấp giọng nói, "Dừng xe, thả tôi xuống."

Trương Húc giảm tốc độ, tựa như đang đợi mệnh lệnh của Mạc Trọng Huy.

"Tôi nói dừng xe thả tôi xuống!" An Noãn lại gào lên một tiếng.

Mạc Trọng Huy liếc mắt nhìn cô, lạnh lùng nói, "Tăng tốc, tới Thiên Đường."

Trương Húc nghe vậy giẫm luôn lên chân ga, khiến chiếc xe phóng nhanh trên đường.

"Mạc Trọng Huy, anh muốn đưa tôi đi đâu, tôi muốn xuống xe."

Hắn hừ lạnh một tiếng, "Vừa rồi ở Bạch Nhạc, lúc bị người bắt nạt, sao không lấy dáng vẻ giương nanh múa vuốt khi ở trước mặt tôi ra? Trước mặt người phụ nữ kia, ngay cả một câu nặng lời em cũng không dám nói, em mong mỏi muốn làm con dâu người ta thế cơ à?"

An Noãn đột nhiên im lặng, ngực đau đớn co rút từng cơn.

Chiếc xe nhanh chóng đến Thiên Đường, Thẩm Cầm Phong cũng đã đợi sẵn ở cửa.

Thấy Mạc Trọng Huy xuống xe, anh ta lập tức bước tới, quan tâm hỏi, "Có phải lại thấy khó chịu ở đâu không? Đã bảo cậu tĩnh dưỡng trong viện thêm vài ngày rồi…"

Trương Húc đánh mắt ra hiệu với anh ta, Thẩm Cầm Phong thấy vậy mới ngậm miệng.

Mạc Trọng Huy mở cửa xe, kéo An Noãn xuống, lập tức đi vào Thiên Đường.

Thẩm Cầm Phong đi cùng Trương Húc ở phía sau, dè dặt hỏi, "Rốt cuộc vội vàng gọi tôi qua như vậy là có chuyện gì?"

"Đây là cô An, người trong lòng của ngài Mạc, vừa nãy bị người ta đánh sưng mặt, ngài Mạc bảo anh tới đây khám thử."

Thẩm Cầm Phong cười nhạo một tiếng, "Tôi tưởng việc gì chứ, chuyện có gì to tát đâu. Người phụ nữ của cậu ta mà cũng bị đánh sưng mặt à, là ai ăn gan hùm mật gấu thế?"

Trương Húc trừng anh ta một cái, cảnh cáo, "Tốt nhất anh đừng nhiều chuyện như vậy, cẩn thận ngài Mạc giận cá chém thớt đấy."

Vào trong phòng, Thẩm Cầm Phong giả vờ giả vịt xem xét tình trạng vết thương cho An Noãn, sau đó lại nói với vẻ nghiêm túc, "Chỉ bị thương ngoài da chút thôi, qua vài ngày là khỏi."

Mạc Trọng Huy cau mày, lạnh lùng nói, "Sưng to như vậy mà chỉ bị thương ngoài da?"

"Vậy thì thế này, tôi kê một ít thuốc tiêu sưng tiêu viêm cho cô ấy, trước khi ngủ bôi nhẹ lên mặt là được."

Trương Húc nhanh mồm nói xen vào, "Bác sĩ Thẩm, tôi đi lấy thuốc cùng với anh nhé."

Căn phòng rộng thênh chỉ còn lại hai người bọn họ, An Noãn chỉ im lặng ngồi đó, trong lòng cực kỳ khó chịu. Người đã từng yêu thương cô như vậy, bây giờ đã hoàn toàn thay đổi. Một cái tát này dường như đã đánh mất tất cả tình cảm hai mươi năm qua.

Mạc Trọng Huy rót cho cô một cốc nước, ngồi xuống bên cạnh cô.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, từ đầu đến cuối cả hai người đều im lặng, chỉ nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở nặng nề của nhau.

"Người nhà của cậu ta đều đối xử với em như vậy, em còn kiên trì muốn ở bên cậu ta sao?"

"Tôi và Thường Tử Phi đã quyết định đăng ký kết hôn rồi."

Mạc Trọng Huy cất tiếng cười lạnh. Hắn hận không thể một tay bóp chết người phụ nữ u mê không chịu tỉnh ngộ này.

"Mẹ cậu ta đối xử với em như vậy, em gả vào nhà họ Thường có thể hạnh phúc được sao? Em thật sự hèn mọn như vậy, thích bị ức hiếp nhục nhã đến thế cơ à?"

An Noãn đứng bật dậy, điên cuồng hét lên, "Mạc Trọng Huy, tôi biến thành thế này còn không phải do anh hại sao? Nếu không có anh, ba tôi sẽ không phải chết, tôi vẫn sẽ là cô con gái yêu của Bí thư, bà ấy nịnh bợ tôi còn không kịp, đời nào lại cho tôi một cái tát trước mặt mọi người thế? Tất cả nhục nhã mà bây giờ tôi phải gánh chịu đều do anh mang lại. Mạc Trọng Huy, mẹ nó, kẻ tôi căm ghét nhất chính là anh!"

Mạc Trọng Huy trầm mặc, con ngươi sâu thẳm yên lặng nhìn cô.

Qua hồi lâu, hắn lạnh nhạt mở miệng, "Phải làm thế nào em mới bằng lòng tha thứ cho tất cả những chuyện tôi đã làm với em ba năm trước đây?"

An Noãn khẽ cười, "Trừ phi ba tôi sống lại."

***

Cô đi ra khỏi Thiên Đường, Mạc Trọng Huy không ngăn cản.

Bất kể đã từng yêu nhiều bao nhiêu, quá khứ đều không quay lại được. Bây giờ cô muốn tìm một người yêu thương mình, yên bình sống những ngày vô tư lự.

Đứng bên ngoài Thiên Đường, An Noãn gọi điện thoại cho Thường Tử Phi.

Thường Tử Phi tới rất nhanh, nhìn thấy gương mặt sưng vù lên của cô, sắc mặt của anh không khỏi trầm xuống, giọng nói đè nén hỏi từng câu từng chữ, "Là ai đánh em thành như vậy? Mạc Trọng Huy đánh em à?"

An Noãn lắc đầu, thờ ơ giải thích, "Ở Bạch Nhạc gặp phải một khách hàng ngang ngược vô lý, Mạc Trọng Huy giải vây giúp em."

Thường Tử Phi nửa tin nửa ngờ, trên suốt đường đi mặt mũi cứ sa sầm lại, một câu cũng không nói.

Trở về nhà, An Noãn chỉ muốn tự nhốt mình trong phòng, yên tĩnh một mình.

Thường Tử Phi lại không cho, nắm tay cô, cứ muốn nói lại thôi.

"Thường Tử Phi, anh lại đang nghi ngờ em phải không? Anh cảm thấy là Mạc Trọng Huy cưỡng ép em, em không chịu, cho nên anh ta tát em một cái phải không?"

"An Noãn, anh…" Anh muốn giải thích, nhưng đúng là trong lòng anh có nghĩ như vậy thật.

"Thường Tử Phi, em không trách anh, nhưng thật ra không phải như anh nghĩ đâu. Hôm nay em hơi mệt, để em một mình nghỉ ngơi một lúc có được không?"