Đôi mắt Mạc Trọng Huy hơi nheo, vẻ mặt chợt đanh lại, giận dữ quát lên: "Thường Tử Phi thì có cái gì tốt? Ngay cả người phụ nữ của mình hắn còn bảo vệ không được, hắn có thể mang lại hạnh phúc cho em sao?"
An Noãn ngẩng đầu lên, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt hắn, nói gằn từng tiếng một: "Mạc Trọng Huy, anh có biết hạnh phúc là cái gì không? Hạnh phúc không thể dùng tiền tài và quyền lực để đánh giá. Khi ở bên Thường Tử Phi, mặc dù không làm gì cả, tôi vẫn cảm thấy an tâm, hạnh phúc. Còn nhìn thấy anh, tôi chỉ cảm thấy chán ghét từ tận đáy lòng!"
"Em nhất định phải chọc giận tôi sao?" Hắn bóp cổ cô.
Bị khó thở, mặt An Noãn đỏ bừng lên nhưng cô quyết không thỏa hiệp.
Khi cô nghĩ mình sẽ bị hắn bóp cổ chết như thế, rốt cuộc hắn cũng buông lỏng tay.
Mạc Trọng Huy quay lại ngồi trên sofa, giọng nói lạnh lùng ung dung nói:
"Nếu muốn tôi buông tha Thường Tử Phi thì đem thân thể của em ra trao đổi. Chỉ cần ngủ với tôi một lần là có thể cứu vớt toàn bộ Tập đoàn Phi Vũ, trong cuộc giao dịch này, em là người được lợi. Hiểu rõ rồi thì bắt đầu ngay đi."
"Mạc Trọng Huy, anh sẽ không được chết tử tế!" An Noãn căm hận nói. Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài cửa.
Giọng nói trầm thấp của Mạc Trọng Huy vang lên sau lưng cô: "Cơ hội tốt như vậy mà không nắm lấy, bỏ qua rồi sẽ không có nữa đâu."
"Chỉ có điên tôi mới làm cái giao dịch dơ bẩn này với anh! Ngày hôm nay tôi không nên tới đây, không nên kỳ vọng anh còn có một chút lương tâm. Anh là đồ cầm thú, một ngày nào đó, anh sẽ bị quả báo!"
An Noãn vừa thở hổn hển vừa nói. Nói xong, cô liền bỏ đi. Nhưng khi cô vừa định kéo cửa ra, Mạc Trọng Huy đã đặt tay lên tay nắm cửa, giữ chặt.
"Thiên Đường không phải là nơi em muốn tới thì tới, muốn đi thì đi!"
Hắn vừa dứt lời, An Noãn cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, bị hắn ôm ngang người nâng lên.
Cô cuống quýt, liều mạng vùng vẫy: "Mạc Trọng Huy, anh muốn làm cái gì? Buông ra!"
"Nếu đã dám tới chỗ này, nhất định em đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi."
Cô bị hắn ném lên giường, thân hình của hắn đè lên người cô. Trong tình thế cấp bách, An Noãn rút con dao găm mang theo, đâm vào lưng hắn.
Quả thật là cô có chuẩn bị mới tới nơi này, cô đã chuẩn bị liều mạng với hắn.
Máu tươi từ cơ thể hắn bắn ra, ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng của hắn.
"Cút!"
An Noãn không nhớ nổi hôm đó mình rời khỏi Thiên Đường như thế nào. Mấy ngày nay cô vẫn có chút không yên lòng. Cô không nhớ rõ, một đao kia đâm vào sâu cỡ nào, không biết có thể nguy hiểm đến tính mạng hắn hay không.
Gần đây Thường Tử Phi rất bận, Hoa Vũ tới cửa hàng tìm An Noãn, nói tất cả phiền phức đều đã được giải quyết xong, mấy hạng mục của Tập đoàn Phi Vũ đã khôi phục bình thường, tất cả đều tiến hành rất thuận lợi. Cuối cùng, An Noãn cũng cảm thấy như trút được tảng đá đè nặng trong lòng.
Có lẽ do quá sợ hãi, An Noãn phát bệnh, sốt cao tới 39.5 độ. Vừa về tới nhà, cô cảm thấy rất khó chịu, không muốn làm gì cả nằm vật xuống giường, ngủ thiếp đi.
Ngủ một lát, An Noãn cảm thấy càng lúc càng khó chịu. Cô lấy di động, gọi điện thoại cho Thường Tử Phi.
Điện thoại kết nối, đầu bên kia vang lên giọng nói của một cô gái. An Noãn giật mình, lại nhìn điện thoại di động, xác định là không gọi nhầm số, cô mới lên tiếng:
"Chào cô, tôi muốn tìm Thường Tử Phi."
"Tử Phi đang ở trong nhà vệ sinh. Chờ anh ấy quay lại, tôi sẽ bảo anh ấy gọi lại cho cô."
An Noãn cũng không suy nghĩ nhiều, buông điện thoại xuống, lại mơ màng ngủ thiếp đi.
***
Thường Tử Phi từ nhà vệ sinh quay lại, thấy cũng đã đến giờ về: "Ăn xong rồi phải không? Tôi đưa cô về."
Giang Thiến Nhu chu môi, hờn dỗi nói: "Em còn chưa ăn no, còn muốn gọi thêm vài món nữa."
Thấy Thường Tử Phi nhíu mày, cô ta cười nói: "Anh không nhỏ mọn như vậy chứ? Hẹn em đi ăn, nhưng lại không cho em ăn no."
Thường Tử Phi lại ngồi xuống, gọi nhân viên phục vụ.
Bình thường Giang Thiến Nhu ăn rất ít, nhưng không hiểu sao hôm nay khẩu vị của cô ta lại tốt như vậy. Thường Tử Phi cứ liên tục nhìn đồng hồ đeo tay.
"Dì Nghê mời em cuối tuần đến nhà anh ăn cơm, anh có ở nhà không?"
Thường Tử Phi trả lời lạnh nhạt: "Gần đây tôi bận lắm."
Giang Thiến Nhu lại bĩu môi, oán trách nói: "Nhưng đó sẽ là lần đầu tiên em đến nhà anh, nếu anh không ở cạnh em, em sẽ rất căng thẳng."
Thường Tử Phi không nhịn được nói mát: "Cô thân với mẹ tôi như vậy thì có gì mà căng thẳng chứ?"
Giang Thiến Nhu lè lưỡi, không nói gì thêm. Thấy anh càng lúc càng xem đồng hồ nhiều hơn, cô ta cảm thấy mất hứng, miễn cưỡng nói: "Em ăn xong rồi, chúng ta đi thôi."
Thường Tử Phi như được ân xá, đứng dậy đi luôn.
Trên đường tiễn Giang Thiến Nhu về nhà, Thường Tử Phi lái xe rất nhanh. Giang Thiến Nhu ăn rất nhiều, suýt nữa nôn ra trên xe.
Rốt cuộc cũng tới nhà, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi xuống xe, cô ta sực nhớ ra điều gì đó nói: "À, lúc nãy ở nhà hàng có người gọi điện cho anh. Em thấy chuông reo lâu quá cho nên đã nhận cuộc gọi giúp anh. Lúc đó, em quên nói với anh, người gọi đến tên là An Noãn. Cô ấy là gì của anh vậy?"
Ánh mắt Thường Tử Phi đột ngột biến đổi.
"Anh gọi điện lại cho cô ấy đi, em xuống trước đây. Bữa cơm hôm nay rất tuyệt, cảm ơn anh."
Thường Tử Phi lấy điện thoại di động ra gọi cho An Noãn nhưng chuông reo rất lâu, đầu bên kia vẫn không bắt máy.
Anh lái xe như bay về nhà, dọc đường nghĩ ra vô số lý do để giải thích.
Về đến nhà, những lý do mà anh nghĩ ra đều không dùng được, anh nhìn thấy An Noãn nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
"Noãn Noãn, Noãn Noãn…!" Anh bước tới, sờ tay vào mặt cô, nóng quá!
An Noãn mơ màng mở mắt ra, giọng nói yếu ớt: "Thường Tử Phi, em đau đầu quá!"
"Ngoan, anh đưa em đi bệnh viện."
Anh vội vàng bế cô chạy như bay ra ngoài.
Tới bệnh viện, bác sĩ kiểm tra, An Noãn bị sốt cao gần 40 độ khiến cô hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ cho truyền dịch, cũng đề nghị nằm viện để theo dõi.
Sau một phen lo cuống lên, lúc này Thường Tử Phi mới bình tĩnh lại.
Nhìn người yêu yếu ớt nằm trên giường bệnh, Thường Tử Phi vô cùng ân hận, tự trách, chỉ hận không thể tát cho mình mấy cái.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên. Thường Tử Phi nhìn điện thoại, đôi mày bất giác cau lại. Anh hơi tức giận tắt máy nhưng đầu bên kia vẫn kiên trì gọi lại lần thứ hai.
Sợ ảnh hưởng tới An Noãn, anh cầm điện thoại di động rời khỏi phòng bệnh.
"Mẹ, đã muộn thế này, có việc gì không?"
Đầu bên kia, Nghe Tuệ vui vẻ cười ha hả nói: "Con trai à, Thiến Nhu vừa gọi điện thoại cho mẹ, nói tối nay hai đứa đã đi ăn tối cùng nhau. Mẹ nghe xong thật sự rất vui mừng. Thứ Bảy tới, mẹ mời con bé tới nhà mình chơi, hôm đó con đến đón con bé cùng về đi, cả nhà ta sum họp cùng ăn bữa cơm."
"Mẹ." Thường Tử Phi nghiêm nghị cắt ngang lời bà ta: "Con không thích Giang Thiến Nhu. Con mong mẹ đừng tiếp tục gán ghép bọn con nữa. Hôn nhân là chuyện quan trọng cả đời chứ không phải trò đùa, con không muốn sống suốt đời với một người mà mình không yêu."
Giọng Nghê Tuệ lập tức đanh lại: "Con có ý gì vậy? Không phải hai đứa con bên nhau rất hòa hợp sao? Có phải con vẫn không quên được An Noãn không?"