Chereads / Tình đắng / Chapter 463 - Chương 463: Tình yêu cũng sẽ khiến người ta mệt mỏi (5)

Chapter 463 - Chương 463: Tình yêu cũng sẽ khiến người ta mệt mỏi (5)

"Cô An, cô đừng hiểu lầm, tôi và anh Mạc chỉ là bạn, không phải loại quan hệ như cô nghĩ đâu."

An Noãn hừ lạnh, "Tôi chưa từng nghĩ hai người là loại quan hệ đó, không phải không lâu trước đây cô vẫn đang hẹn hò với anh tôi sao? Cô Doãn muốn một chân đạp mấy thuyền thế?"

 "An Noãn!" Mạc Trọng Huy nghiêm nghị quát lên.

 An Noãn cười tự giễu, "Sao thế, em mới nói một câu, anh đã đau lòng rồi à?"

 "An Noãn!" Giọng Mạc Trọng Huy càng lạnh lùng hơn, "Đừng vô cớ gây rối ở đây nữa, anh đưa em về nhà."

 Hắn đi đến kéo tay cô, An Noãn hất mạnh ra.

 "Mạc Trọng Huy, anh đừng có động vào em, hai người tiếp tục hẹn hò đi, em sẽ không làm bóng đèn cản trở hai người đâu."

 Cô nói rồi chạy đi.

 Mạc Trọng Huy chạy mấy bước đã bắt kịp cô, hắn cố nhịn giải thích, "Noãn Noãn, anh và Doãn Thi Hàm thật sự không có gì, chẳng lẽ ngay cả chút tin tưởng này với anh em cũng không có sao?"

 "Em muốn tin tưởng anh, nhưng anh cho em một lời giải thích hợp lý sao, tại sao lại hẹn riêng cô ta, còn phải nói dối em là ở công ty?"

 "Anh lừa em chỉ là không muốn em đa nghi, anh và Doãn Thi Hàm thật sự chỉ là xã giao."

 An Noãn nhắm mắt lại, dáng vẻ mệt mỏi. Hít sâu một hơi, giọng cô biến thành rất nhẹ rất lạnh nhạt, "Mạc Trọng Huy, em đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, mỗi ngày ở bên anh đều quá mệt mỏi. Em không vui vẻ từ tận đáy lòng, mặc dù có lúc cảm thấy rất hạnh phúc, nhưng cái loại cảm giác hạnh phúc đó rất mờ ảo, dường như không thuộc về em, dường như lúc nào cũng sẽ mất đi. Em đột nhiên hoài niệm bốn năm ở Luân Đôn kia, cuộc sống rất thoải mái rất vui vẻ, cả người đều có tinh thần. Nhưng bây giờ, em luôn suy hơn tính thiệt, luôn tính toán quá nhiều, luôn sẽ rất khó chịu. Có lẽ, tình yêu mặc dù ngọt ngào, nhưng cũng sẽ khiến người ta cảm thấy mệt mỏi."

"Em muốn nói cái gì?" Hắn lạnh lùng ngắt lời cô, "Em là muốn nói với anh, Lâm Dịch Xuyên có thể khiến em vui vẻ, mà anh thì không à? Em là muốn nói em vẫn chưa quên được Lâm Dịch Xuyên, vẫn muốn trở lại bên cạnh anh ta à?"

An Noãn hít sâu một hơi, "Mạc Trọng Huy, chúng ta xa nhau một thời gian, để cả hai được yên tĩnh đi."

Cô rời đi, Mạc Trọng Huy tiến lên một bước ôm chặt lấy cô từ phía sau, trầm giọng dỗ cô, "Được rồi, anh sai rồi, anh không ăn cơm với cô ta nữa là được. Cũng không thể bởi vì chút chuyện nhỏ này mà chia tay với anh được, tình cảm của chúng ta không chịu nổi một đòn như vậy sao?"

 "Em không nói chia tay với anh, em chỉ là muốn yên tĩnh một mình. Có chuyện em đột nhiên nghĩ không thông, xin anh cho em chút thời gian."

 An Noãn cậy tay hắn ra, rời đi.

 Cô biết, rất nhiều chuyện sẽ không lấy được câu trả lời từ chỗ Mạc Trọng Huy, hắn không muốn nói, cho dù cô bức bách như thế nào, hắn cũng sẽ không nói.

 An Noãn chạy về tập đoàn Mạc thị, xông vào phòng làm việc của trợ lý Trương.

 Thư kí nói với cô, trợ lý Trương đang họp, một cuộc họp rất quan trọng.

 An Noãn không quấy rầy, đợi ở phòng làm việc của trợ lý Trương mãi. Đợi hơn một tiếng, buổi họp mới kết thúc.

 Trợ lý Trương về đến phòng làm việc nhìn thấy An Noãn, hơi ngẩn ra, rất không tự nhiên hỏi: "Cô… cô An, sao cô lại ở đây?"

 "Trợ lý Trương, tôi có chuyện muốn hỏi anh, tôi hy vọng anh có thể nói thật với tôi."

 Trương Húc có một loại dự cảm xấu, ấp úng nói, "Tôi… sắp có một buổi họp quan trọng, cô An cô có chuyện gì trực tiếp tìm anh Mạc được không?"

 "Tìm anh ấy vô dụng, anh ấy sẽ không nói cho tôi biết. Trợ lý Trương, tôi cầu xin anh nói cho tôi biết, rốt cuộc giữa Mạc Trọng Huy và Doãn Thi Hàm là thế nào?"

 Trợ lý Trương cau mày, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, "Cô An, cô nên tin tưởng tình yêu của anh Mạc dành cho cô."

 "Tôi tin anh ấy. Xin anh nói cho tôi biết, khoảng thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?"

 Trợ lý Trương do dự rất lâu, nhìn hộp giữ nhiệt trên bàn, hạ quyết định nói thật, "Cô An, nếu như cô thật sự muốn biết, vậy tôi sẽ nói cho cô biết. Chuyện là thế này, nhà họ Mạc xảy ra chuyện rồi, ba anh Mạc bị đưa đi trợ giúp điều tra, tin tức không lạc quan lắm, không thể tránh được bị định tội, còn có người nói là tội tử hình. Bác cả của anh Mạc nghĩ ra hai con đường, thứ nhất là nhờ cô nói tốt ở trước mặt bác hai cô, có lẽ bác hai cô có thể tha cho một lần. Con đường thứ hai là tìm ông cụ Tiết giúp đỡ, dù sao ông cụ Tiết vẫn còn quyền thế, bác hai cô cũng là một tay ông ấy nâng lên, ít nhiều sẽ nghe ông ấy. Ông cụ Tiết đồng ý giúp đỡ, nhưng có một điều kiện là bảo anh Mạc và cô Doãn Thi Hàm liên hôn. Cả hai con đường anh Mạc đều không chọn, mẹ anh ấy vì tức giận, tối hôm qua cắt cổ tay tự sát, sau đó may mà tôi chạy đến kịp thời, mới không xảy ra chuyện ngoài ý muốn."

 An Noãn hít một hơi, trái tim dường như đã tê dại, chuyện cô sợ nhất vẫn xảy ra, nhưng Mạc Trọng Huy lại giấu cô.

 "Cô An, anh Mạc thật sự rất yêu cô. Một mặt anh ấy không muốn lợi dụng cô, mặt khác anh ấy không muốn cô bị kẹp ở giữa khó xử, cho nên luôn giấu cô. Thật ra trong lòng anh ấy rất khổ, mẹ anh ấy tự sát, cô có biết anh ấy tự trách, đau khổ thế nào không? Nhưng anh ấy yêu cô, những điều này anh ấy đều chịu đựng một mình. Cô An, tôi hy vọng cô có thể đối xử với anh Mạc tốt một chút, vào lúc này, chỉ có cô bầu bạn và vỗ về mới có thể an ủi được tâm hồn anh ấy. Anh ấy thật sự quá yêu cô, cũng mong cô hãy yêu anh ấy thật tốt."

 "Cảm ơn anh, trợ lý Trương, cảm ơn anh đã nói cho tôi biết những chuyện này."

 An Noãn xoay người rời đi, nước mắt cô rơi xuống. Tim cô đau như kim châm muối xát.

 Hắn giấu cô tất cả. Cô thà hắn nói cho cô biết tất cả, cô sẽ nắm tay hắn cùng nhau chịu đựng, cùng nhau cố gắng còn hơn. Cô có thể đi cầu xin bác hai, cho dù xác suất rất nhỏ, ít nhất vào lúc hắn cần, cô muốn ở bên cạnh hắn. Cô không muốn giống như một đứa ngốc vậy, được hắn bảo vệ, còn nghi ngờ hắn mọi chuyện.

An Noãn lang thang ở bên ngoài một ngày, đầu óc cũng trống rỗng.

 Cô không biết đã về đến nhà như thế nào, chỉ nghe thấy tiếng ông cụ Thẩm khiển trách bên tai, "Con bé này chạy đi đâu thế, mọi người đều lo lắng chết mất, gọi điện thoại cho cháu cũng không nghe, còn tưởng là cháu bị người ta lừa đi rồi. Huy sai người tìm ở bên ngoài cả buổi chiều, đến bây giờ vẫn đang tìm ở ngoài, ông đi gọi điện thoại bảo nó về."

 Ông cụ Thẩm cầm điện thoại lên gọi cho Mạc Trọng Huy, không biết hai đứa này làm sao nữa. Đầu tiên là Huy vội vàng chạy đến tìm người, ở nhà không tìm được liền vội vàng ra ngoài tìm, không ngừng gọi điện thoại về nhà, hỏi Noãn Noãn đã về chưa. Bây giờ con bé này về rồi, nhưng lại như bị mất hồn, cả người ngây ngây ngẩn ngẩn.

 Gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy xong, An Noãn kéo áo ông cụ, kích động hỏi, "Ông ngoại, bác hai có ở nhà không?"

 "Nó không có ở nhà, hơn nữa nó nói tối nay có việc không về được."

 "Ông ngoại, cháu cầu xin ông hãy gọi điện thoại cho bác hai giúp cháu, cháu muốn gặp bác ấy, cháu có việc rất quan trọng muốn nói với bác ấy."

 Ông cụ Thẩm cau mày lại, bình tĩnh nói, "Được, ông gọi điện thoại cho nó, cháu nói với nó."

 Ông cụ bấm số của Thẩm Diệc Minh, nói với đầu kia mấy câu rồi đưa điện thoại cho An Noãn.