Thẩm Diệc Minh cười, nói sang chuyện khác: "Có phải Mạc Trọng Huy vừa đến là tâm trạng của cháu lại khá lên không hả?"
"Tâm trạng của cháu chẳng có liên quan gì với anh ấy cả."
"Được rồi, ở trước mặt bác còn giả vờ làm cái gì. Thằng nhóc kia mới đến chắc còn chưa được nói chuyện nhiều với cháu, cháu ra ngoài với nó đi, bác làm một mình là được rồi. Bác mặc kệ trước đó hai đứa có cãi nhau hay không, nó cũng đã nhún nhường trước rồi, cho nó cái bậc thang xuống đi."
An Noãn mím môi, cuối cùng rửa tay rồi đi ra khỏi phòng bếp.
Tiết Ngọc Lan thấy An Noãn đi ra ngoài thì cười nói: "Để bác vào giúp bác hai."
An Noãn quay đầu nhìn hình ảnh hài hòa của hai người mà mỉm cười.
Thật ra thứ mà mỗi người bọn họ theo đuổi đều rất đơn giản, đó là một hạnh phúc đơn giản và vui vẻ.
Mạc Trọng Huy ngồi một mình ở phòng khách xem tivi, An Noãn thấy hắn thế này cũng cảm thấy thật đáng thương.
"Anh đi theo em, lên phòng em nghỉ một lúc đi."
Cô nói thản nhiên, Mạc Trọng Huy lập tức tắt tivi, đi theo cô lên tầng.
Vừa vào phòng của cô, hắn không kịp chờ đợi mà ép cô lên cửa, cúi xuống hôn môi cô.
An Noãn đẩy mạnh hắn ra, nhưng cơ thể hắn quá nặng, cô không tài nào đẩy được.
"Mạc Trọng Huy, anh đừng như vậy, em bảo anh lên là để nghỉ ngơi, nếu anh vẫn có tinh thần thế thì xuống dưới mà xem tivi đi."
Hắn không dám có bất kỳ động tác gì nữa, mà chỉ ôm chặt cô vào trong ngực, hắn thì thầm: "An Noãn, thật xin lỗi, hôm đó anh không nên quát em như thế."
"Được rồi, chuyện đã qua, em không trách anh nữa." Giọng điệu của cô bình thản làm lòng hắn càng khó chịu, sợ hãi.
"An Noãn, em cứ đánh anh mắng anh đi, nhưng đừng giận anh nữa có được không?"
An Noãn nhìn hắn, nghiêm túc nói: "Em thật sự không tức giận, là anh suy nghĩ nhiều quá."
"Vậy đám cưới của chúng ta…"
An Noãn mím môi lại: "Anh tự chuẩn bị đi, em không muốn ông ngoại thất vọng. Tất cả mọi chuyện của lễ cưới cứ làm theo anh muốn, em sẽ không phát biểu ý kiến."
"An Noãn!"
"Mạc Trọng Huy, anh lên giường nghỉ ngơi một lúc đi, em xuống xem ông ngoại đã tỉnh dậy hay chưa."
An Noãn vừa đi được một bước thì bị hắn túm cổ tay lại, cả cơ thể cô bị hắn kéo vào lồng ngực. Hắn không để ý sự giãy giụa và phản kháng của cô, ôm lấy mặt cô rồi hôn ngấu nghiến. Nụ hôn này không dịu dàng triền miên như trước kia, mà trở nên vội vàng bá đạo, cho đến khi cô thở gấp, hắn vẫn không nỡ rời khỏi môi cô, nụ hôn dần nóng bỏng hơn.
"Mạc Trọng Huy, anh đừng như vậy." Giọng nói của An Noãn trở nên kìm nén.
Cơ thể cô bị hắn ôm ngang lên, nhẹ nhàng đặt xuống chiếc giường lớn.
Giờ còn giãy giụa cũng chẳng có ích gì, Mạc Trọng Huy đã quyết tâm muốn cô.
Khi xong việc, cả hai đều mồ hôi mồ kê đầm đìa.
Mạc Trọng Huy có bệnh thích sạch sẽ nhưng giờ lại không đi tắm rửa ngay mà nằm ôm cô thật chặt, không ngừng hôn lên tóc cô.
An Noãn mềm nhũn dựa vào ngực hắn, cô chẳng muốn động đậy tí nào.
"Tối nay về nhà với anh nhé?"
"Không, em đã đồng ý với ông ngoại là ở nhà mấy hôm rồi."
Mạc Trọng Huy lại cắn nhẹ liên tục trên tai cô, phàn nàn: "Vậy anh phải làm sao bây giờ?"
An Noãn hừ giọng, "Không có em anh vẫn có thể sống vui vẻ sung sướng mà."
"Vẫn còn tức giận à?" Hắn nói với vẻ bất đắc dĩ: "An Noãn, em cứ đánh anh mắng anh đi, nhưng đừng tức giận nữa được không. Anh hối hận lắm rồi, thật đấy."
An Noãn hầm hừ, không nói thêm gì nữa.
Đến bữa tối, ông cụ Thẩm hỏi cô: "Noãn Noãn, tối nay cháu về với Huy à?"
An Noãn lắc đầu, "Cháu muốn ở thêm với ông ngoại ạ."
Lời này làm ông cụ vui lắm, ông cụ cười đến không ngậm được miệng. Ông nắm chặt tay An Noãn và nói: "Mặc dù ông ngoại rất muốn cháu ở cùng ông, nhưng cũng không muốn quấy rầy cuộc sống tân hôn hạnh phúc của hai đứa. Thôi cháu về với Huy đi, nếu thật sự muốn như vậy thì sáng sớm mai lại đến thăm ông."
"Cháu không đi đâu, ông ngoại đừng đuổi cháu."
Thẩm Diệc Minh không nhìn được nữa, lên tiếng: "Con bé muốn ở nhà thì cứ ở đi. Chẳng mấy khi nó về đây mà ba, ở thêm mấy hôm cũng được, hơn nữa hai đứa còn chưa cưới xin gì, cứ ở cùng với nhau sẽ bị người ta nói ra nói vào đấy ạ."
Thẩm Diệc Minh cũng đã nói vậy rồi nên không ai dám nói cái gì nữa, ông cụ Thẩm cũng nể tình mà không nói nữa.
Mặt Mạc Trọng Huy đen sì, trừng mắt nhìn An Noãn.
An Noãn giả vờ như không nhìn thấy, thản nhiên ngồi ăn cơm.
Bữa tối kết thúc, ông cụ thấy sắc mặt Mạc Trọng Huy không tốt, thở dài nói: "Huy, đêm nay cháu cũng ở lại đây đi, ở cùng phòng với Noãn Noãn. Cháu cũng là người nhà họ Thẩm chúng ta, về sau đây cũng là nhà của cháu."
"Ông ngoại, anh ấy còn có việc nên không thể ở lại ạ."
"Đã muộn thế này còn có chuyện gì? Cái con bé này, ông biết ngay lần này cháu về đây là vì đang giận dỗi với Huy mà. Nó cũng đã đến tận đây rồi, có thành ý như vậy thì cháu tha thứ cho nó đi. Huy, nghe lời ông, đêm nay ở lại."
An Noãn hừ mũi, tức giận đi thẳng lên lầu.
Mạc Trọng Huy cảm ơn ông cụ Thẩm, rồi chạy theo cô luôn.
Thẩm Diệc Minh phàn nàn với ông cụ: "Ba, chuyện vợ chồng mới cưới thì cứ để chúng nó tự giải quyết đi, ba đừng nhúng tay vào làm gì."
Ông cụ quát: "Anh thì lúc nào chẳng ước gì chúng nó chia tay nhau, để Noãn Noãn sống một mình với anh đúng không? Ba không nhìn nổi hai đứa nó giận dỗi nhau, ba muốn chúng nó hạnh phúc."
Thẩm Diệc Minh cảm thấy bất đắc dĩ. Ông vỗ nhẹ lên lưng ông cụ, giúp ông cụ hạ hỏa, "Được rồi, ba làm chủ ạ, tất cả đều nghe theo ba."
Ông cụ Thẩm bình tĩnh trở lại, đột nhiên ông nói với Thẩm Diệc Minh bằng giọng nặng nề: "Lúc nào con định đưa An Noãn về Sơn Đông?"
Thẩm Diệc Minh nói: "Để một thời gian ngắn nữa đi ạ, gần đây con rất bận."
"Được, chuyện này coi như bàn giao cho con, dành thời gian đưa con bé về một chuyến, để bọn họ gặp con bé."
Mạc Trọng Huy cùng An Noãn về phòng cô. An Noãn bỏ hắn ở lại mà đi thẳng vào phòng tắm. Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của hắn vang lên, là Đường Tĩnh Vi gọi tới.
Sáng sớm hôm nay hắn đến bệnh viện thăm Đường Tĩnh Vi, bác sĩ nói bà đã có thể xuất viện về nhà tĩnh dưỡng. Mạc Bình Giang và Mạc Bạch Linh đến đưa bà xuất viện, Mạc Trọng Huy không về cùng bọn họ mà tới nhà họ Thẩm.
Dường như Đường Tĩnh Vi đang rất tức giận, điện thoại vẫn reo mãi không ngừng.
Mạc Trọng Huy hít sâu một hơi, hắn nhấn nút trả lời.
"Huy, là mẹ đây, con đang ở đâu, có thể về nhà một chuyến không? Mẹ lại cảm thấy đầu hơi choáng váng, mà bác cả và cô con đều không có ở nhà."
Mạc Trọng Huy đưa mắt nhìn về hướng phòng tắm, hắn nói nhỏ: "Mẹ, giờ con đang bận lắm, không đi được, con sẽ bảo trợ lý Trương đưa bác sĩ qua."
"Trợ lý Trương không phải là con trai của mẹ, con để cậu ta tới làm gì!" Giọng của Đường Tĩnh Vi cao lên mấy phần.