An Noãn không còn hỏi thăm ý kiến của hắn nữa. Cô gấp tờ tạp chí, cuối cùng nói với giọng lạnh nhạt: "Đến lúc đó cứ tìm đại một nhà thiết kế để thiết kế mấy bộ, hoặc là mua luôn váy có sẵn cũng được. Em buồn ngủ rồi, đi ngủ trước đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm đi."
Nói xong, cô đi thẳng về phòng ngủ.
Nằm nghiêng người, rúc mình ở góc giường, cô dùng tay tóm chặt vị trí tim mình, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.
Sau lời cầu hôn, dường như có rất nhiều thứ đã thay đổi, cô không biết chỗ nào sai lầm, chỉ biết là giờ phút này trái tim rất khó chịu.
Rất lâu sau Mạc Trọng Huy mới trở về phòng, hắn đi thẳng vào phòng tắm.
Trong phòng tắm vang lên tiếng nước róc rách, An Noãn không tài nào ngủ được.
Mãi cho đến khi tiếng nước dừng lại, một lát sau Mạc Trọng Huy bước từ phòng tắm ra, An Noãn nhắm chặt mắt lại, buộc mình phải ngủ.
Lau tóc xong hắn lên giường, nghiêng người nằm xuống ở một góc khác.
Hai người đưa lưng về phía nhau, cách nhau một khoảng khá xa.
Đêm hôm nay dài đằng đẵng, thời gian trôi qua rất chậm chạp.
Không được nằm trong ngực hắn, cô mất ngủ cả đêm.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng hắn đã rời giường. Mạc Trọng Huy vào phòng vệ sinh rửa mặt, An Noãn cũng xuống giường.
Hắn từ phòng vệ sinh bước ra, thấy An Noãn đã mặc quần áo chỉnh tề, hơi giật mình hỏi: "Em dậy sớm thế làm gì?"
"Em đã nói với ông ngoại là hôm nay sẽ về nhà thăm ông."
Mạc Trọng Huy gật đầu. "Để anh đưa em về."
An Noãn cười, từ chối một cách nhã nhặn. "Không cần, lái xe bên nhà đã đi qua đây rồi, chắc cũng sắp đến."
Tim Mạc Trọng Huy thắt lại, bờ môi hắn giật giật, nhưng không nói được câu nào nên lời.
An Noãn vòng qua hắn, đi vào phòng vệ sinh. Nhìn trong gương cô thấy sắc mặt mình khá kém, dù sao cũng lớn tuổi rồi, một đêm không ngủ trông cô xuống sắc hẳn.
Rửa mặt xong, cô ngồi trước bàn phấn trang điểm nhẹ nhàng, để trông mình trông có tinh thần hơn một chút.
Bước ra ngoài, cô thấy Mạc Trọng Huy đang bận rộn trong phòng bếp.
Cô hơi ngạc nhiên, hít sâu một hơi rồi đi qua nói với hắn. "Em đã đồng ý với ông ngoại về nhà ăn sáng với ông, em đi trước đây."
Mạc Trọng Huy quay đầu, nói nhỏ. "Anh nấu xong cháo rồi, em ăn đã rồi hãy đi."
An Noãn nhíu mày, trông có vẻ khá đắn đo, "Nhưng ông ngoại đã chờ em ở nhà rồi."
Mạc Trọng Huy mím môi, hắn khẽ nói: "An Noãn, đêm qua, anh…"
"Mạc Trọng Huy, em đi trước, lái xe đã chờ ở dưới nhà rồi. Chuyện hôn lễ của chúng ta cứ để sau đi, hình như gần đây anh cũng rất bận, chờ anh xong việc rồi chúng ta lại tiếp tục."
Nói xong, An Noãn không nhìn tới ánh mắt ưu thương của hắn mà đi thẳng ra khỏi nhà.
Không phải cô đang giận, chỉ là đột nhiên cảm thấy nơi này làm cho người ta quá chán nản. Tối nào cô cũng đếm từng giây từng phút trôi qua chờ hắn về, cảm giác ấy vô cùng khó chịu.
Cô rất xem trọng đám cưới này, chỉ ngồi xem váy cô dâu thôi mà ngày nào cô cũng tưởng tượng mình mặc chiếc váy cưới đẹp nhất, nắm tay hắn đi vào lễ đường, tiếp nhận lời chúc phúc của tất cả mọi người. Thời khắc này, dường như cô đã chờ đợi trong rất nhiều năm.
Từ năm hai mươi tuổi đợi đến ba mươi tuổi, năm tháng trôi qua như nước chảy, thanh xuân của bọn họ đã để lại quá nhiều nước mắt, cũng có rất nhiều tiếng cười, cả nước mắt và tiếng cười của cô đều liên quan đến hắn. Nhưng là con người thì đều có lúc mệt mỏi muốn nghỉ ngơi. Cô đã quên năm nào cô cảm thấy mệt mỏi, một mình đến một quốc gia xa lạ. Bây giờ cô đã có nhà, cô biết rằng bất cứ khi nào mình trở về, ông ngoại đều sẽ ôm lấy cô, cho cô ánh nắng, cho cô ấm áp.
Sáng sớm, ông cụ Thẩm tập thể dục trong sân, nhìn thấy An Noãn ở đằng xa đang đi tới. Ông gần như không tin vào mắt mình mà phải lấy tay dụi nhẹ mắt, đúng là con nhóc kia thật.
"Ông ngoại."
An Noãn cũng nhìn thấy ông, cô lớn tiếng gọi rồi chạy về phía ông.
Ông cụ Thẩm dang tay ra đón được cô, ôm cô, nói với vẻ đầy yêu thương. "Sao sáng sớm không báo trước đã chạy về đây rồi?"
An Noãn nói đùa: "Cháu phải đến lúc sáng sớm để các bác gái còn mua nhiều đồ mà cháu thích ăn chứ."
Ông cụ Thẩm bẹo má cô, cười nói: "Trong nhà ngày nào chẳng chuẩn bị đồ ăn cháu thích nhất, vì sợ đột nhiên hôm nào đó cháu lại chạy về đấy. Mới sáng sớm đã chạy về đây một mình thế này, không phải là thằng nhóc kia bắt nạt cháu đấy chứ?"
"Anh ấy mà dám bắt nạt cháu à, là cháu quá nhớ ông ngoại thôi ạ."
Ông cụ Thẩm xoa tóc cô, hài lòng nói: "Con bé này miệng ngọt ghê, ngọt lịm tim luôn."
"Ông đi gọi điện cho bác hai cháu bảo tối nó về ăn cơm, cháu không ở nhà, nó cũng lâu rồi không về nhà ăn cơm đấy."
An Noãn kéo tay ông cụ đi vào nhà, cô nói: "Ông ngoại đừng gọi, làm ảnh hưởng tới công việc của bác hai thì không tốt, khi nào bác ấy rảnh sẽ về nhà thôi. Vả lại cháu cũng định ở nhà mấy ngày."
Bước chân ông cụ dừng lại, sắc mặt trở nên lo lắng, "Noãn Noãn, cháu nói thật cho ông biết, có phải cháu cãi nhau với Huy không?"
"Thật sự không có ạ, sáng nay anh ấy còn nói muốn đưa cháu về nhưng cháu không cho đấy. Chỉ là cháu đột nhiên rất nhớ ông, muốn trở về thăm ông mấy ngày thôi."
"Con bé ngốc này, hình như biết hiểu chuyện rồi đấy."
Ông cụ Thẩm nắm tay An Noãn vào nhà, Tiết Ngọc Lan đi từ trên lầu xuống, nhìn thấy cô thì hơi ngạc nhiên, "Noãn Noãn về đấy à, có phải cháu giận dỗi gì Huy không đấy?"
Noãn Noãn dẩu môi, nói đùa: "Chắc sau này cháu không dám về đây rồi, cháu vừa về đến nhà mà mọi người đều cảm thấy cháu và Mạc Trọng Huy cãi nhau là sao?"
Ông cụ Thẩm cười ra tiếng, tiếng cười của ông rất hào sảng, "Bởi vì con nhóc cháu ấy à, bình thường chỉ cần Huy chứ có cần chúng ta đâu, đột nhiên vứt bỏ Huy mà về nhà thế này, tất nhiên chúng ta phải nghi ngờ rồi."
"Vậy được rồi, cháu sẽ làm sáng tỏ lại một lần nữa, cháu và anh ấy không hề cãi nhau, cháu chỉ về thăm mọi người thôi ạ. Còn có một nguyên nhân nữa là gần đây anh ấy rất bận, không có thời gian ở cùng cháu."
Ông cụ Thẩm nhéo mũi cô, "Cái con nhóc xấu xa này, cuối cùng cũng chịu nói thật. Nhưng Huy đang bận cái gì vậy? Bận chuẩn bị hôn lễ à?"
"Cháu không biết anh ấy đang bận cái gì mà suốt ngày không có nhà."
Tiết Ngọc Lan cau chặt mày. Thực ra Tiết Ngọc Lan và ông cụ Thẩm cũng không biết chuyện rõ chuyện Mạc Bình Sơn bị bắt đi điều tra, chỉ có ba anh em nhà họ Thẩm là biết đường đi nước bước trong đó. Giờ nghe An Noãn nói, Tiết Ngọc Lan bỗng hiểu ra, chẳng trách thời gian này ba anh em họ không trở về nhà.
Cuối cùng ngày này cũng tới, Thẩm Diệc Minh đã đợi ba mươi năm rồi.
An Noãn đi rồi, Mạc Trọng Huy đổ toàn bộ chỗ cháo vừa nấu xong đi. Hắn lái xe đến bệnh viện, Mạc Bạch Linh đã ở trong phòng bệnh.
"Ha, đúng là vợ quan trọng hơn mẹ mà. Mẹ cháu tối qua bệnh như thế mà cháu còn để chị ấy ở trong viện một mình, nếu là cô á, sinh ra một đứa con bất hiếu giống như cháu thì không tức chết mới là lạ đó." Mạc Bạch Linh nói rất châm chọc.
Đường Tĩnh Vi nhíu mày, khiển trách: "Bạch Linh, đừng nói lung tung, tối qua là chị bảo Huy trở về đấy. Một đứa con trai như nó ở lại đây chăm sóc chị cũng không tiện, ở đây có người điều dưỡng, có người hầu, chị có ở một mình đâu."