Chereads / Tình đắng / Chapter 449 - Chương 449: Yêu sâu tận xương tủy, khó mà thoát ra được (3)

Chapter 449 - Chương 449: Yêu sâu tận xương tủy, khó mà thoát ra được (3)

An Noãn ngượng ngùng nói: "Mạc Trọng Huy, lúc em ăn, anh có thể đừng làm em buồn nôn không!"

Hắn cười, cắn lên tai cô một cái, "Em nghĩ đi đâu thế. Cả đêm anh không ngủ, muốn bảo em ngủ bù cùng anh thôi."

An Noãn xấu hổ đỏ mặt, chuyên tâm ăn cháo, không thèm để ý đến hắn.

Ban ngày ban mặt, hai người kéo rèm cửa sổ đi ngủ. Hắn im lặng ôm cô trên giường lớn kingsize, cô thỏa mãn chui vào trong lòng hắn.

Có lẽ Mạc Trọng Huy mệt thật, ôm cô một lát là đã ngủ.

An Noãn cũng hơi buồn ngủ, bất tri bất giác cũng ở trong lòng hắn ngủ thiếp đi.

Nếu như thời gian có thể dừng lại ở giây phút này, bọn họ cam tâm tình nguyện ôm nhau ngủ cả đời.

Bọn họ ngủ đến chiều mới dậy, Mạc Trọng Huy là bị người trong ngực làm tỉnh giấc.

Hắn rên rỉ, nhắc yêu, "Đừng ngọ nguậy!"

An Noãn oán giận, "Anh không thể bắt em duy trì một tư thế được, chân anh nặng quá, đè lên em khó chịu."

Hắn cười khổ, không nói gì, trong khi cánh tay vẫn kê cho cô gối đầu từ lúc ngủ đến giờ.

An Noãn tìm một tư thế thoải mái hơn, nằm thành hình chữ đại, bò lên người hắn.

"Mạc Trọng Huy, anh có đói không?"

Hơi thở của hắn trở nên có chút dồn dập, giọng khàn khàn, "Đói."

An Noãn không kịp phản ứng, hắn đã lật người đè cô xuống dưới.

Cô vừa mới tìm được tư thế thoải mái, lại bị hắn phá hoại.

Mạc Trọng Huy dịu dàng hôn lên môi cô. Nụ hôn này quá triền miên, rất nhanh An Noãn đã đắm chìm vào đó.

Ánh hoàng hôn xuyên qua rèm cửa sổ đẹp nên thơ nhưng hai cơ thể quấn quít trên giường lớn mới là phong cảnh xinh đẹp nhất.

An Noãn nằm vật trên giường, chỉ huy Mạc Trọng Huy, "Em muốn uống nước."

Hắn xuống giường đi rót cho cô một cốc nước nóng, đút cho cô uống.

"Tối hôm nay em muốn ăn món Giang Thành, anh phải đích thân nấu cho em."

Chuyện này làm khó hắn rồi, hắn cau mày, "Anh không biết."

"Không biết làm chẳng lẽ không biết học à? Mạc Trọng Huy anh yêu em thật sao? Sao một chút thành ý cũng không có thế hả?"

Hắn gãi đầu: "Được rồi, vậy anh thử xem."

An Noãn cố ý làm khó hắn, cứ như thể như vậy càng có thể xác nhận hắn để ý cô thế nào.

Mạc Trọng Huy gọi điện thoại đến biệt thự Giang Thành, dưới sự hướng dẫn qua điện thoại của người giúp việc ở đó, hắn làm ra mấy món đồ ăn Giang Thành.

An Noãn được ăn món Giang Thành mà cô mong nhớ như mong muốn, tâm tình rất tốt, thưởng cho hắn một nụ hôn nóng bỏng, khiến hắn lập tức cảm thấy có vất vả thế nào cũng đáng.

An Noãn ăn rất nhiều, Mạc Trọng Huy ăn không đáng bao nhiêu. Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Mạc Trọng Huy nhìn màn hình, cầm lên sân thượng.

An Noãn ngẩn ra, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.

Mạc Bình Giang gọi điện thoại đến, ông ở đầu kia sốt ruột nói: "Huy, cháu đến bệnh viện một chuyến đi, mẹ cháu đột nhiên ngất xỉu ở nhà, bây giờ đang đưa đến bệnh viện rồi."

Mạc Trọng Huy day ấn đường đang giật liên hồi, khó chịu trong lòng.

Quay về phòng ăn, An Noãn vẫn đang chuyên tâm ăn cơm, cô gần như ăn gần hết đồ ăn hắn làm rồi, còn nói đùa, "Mạc Trọng Huy, anh mà không ăn sẽ bị em ăn hết đấy."

Hắn vuốt tóc cô, giọng nói có chút nặng nề, "Bây giờ anh có việc phải đi ra ngoài một chuyến, em ngoan ngoãn ở nhà, anh sẽ về ngay."

An Noãn cắn môi, ngẩng đầu lên nhìn hắn, thấp giọng hỏi: "Mạc Trọng Huy, có phải là anh có chuyện gì giấu em không?"

Hắn cười, "Anh có thể giấu em cái gì, hạng mục mới của công ty xuất hiện một chút vấn đề, anh đi xử lý thôi."

"Chuyện của công ty mà anh phải giấu em, nghe điện thoại cũng phải tránh em à?"

Hắn theo thói quen xoa loạn tóc cô lên, "Đừng nghĩ linh tinh, anh đi rồi sẽ về."

"Thật sự là đi rồi sẽ về sao? Liệu có giống như tối hôm qua, cả đêm không về không?"

Mạc Trọng Huy khẽ thở dài, vẻ mặt có chút phiền não.

"An Noãn, chuyện của công ty đã khiến anh đau đầu lắm rồi, em có thể ngoan ngoãn không?"

An Noãn cắn môi cúi đầu xuống.

Mạc Trọng Huy khom người, nâng mặt cô lên, hôn lên trán cô, "Ngoan, lát nữa anh sẽ về, ngày mai anh lại nấu món Giang Thành cho em được không?"

An Noãn bĩu môi, hung dữ uy hiếp hắn, "Nếu như tối nay anh không về thì vĩnh viễn đừng về nữa."

Hắn cười nhéo mũi cô, rời đi.

Mạc Trọng Huy lái xe đến bệnh viện, bác sĩ vẫn đang kiểm tra, Mạc Bình Giang và Mạc Bạch Linh đều đến.

Mạc Bạch Linh mỉa mai, "Cô còn tưởng là cháu chỉ cần An Noãn, ngay cả mẹ cháu cũng không cần."

Mạc Trọng Huy sầm mặt, yên tĩnh đứng ở bên cạnh, không nói gì.

Mạc Bạch Linh không có ý bỏ qua cho hắn, nói chuyện đầy ác ý, "Từ lúc ba cháu bị đưa đi điều tra, mẹ cháu luôn khóc lóc không ngừng, khóc hơn cả cô. Nghĩ ra mẹ cháu còn đáng thương hơn cô, chồng cô bị điều tra, ít nhất ngày nào con gái bác cũng gọi điện thoại đến an ủi cô. Mẹ cháu thì khác, chồng bị đưa đi điều tra. Lúc bơ vơ như vậy, con trai đã không chịu bên cạnh bà ấy, lại còn ở bên cháu gái của kẻ thù. A, đúng rồi, quên không nói cho cháu biết, có thể An Noãn không chỉ là cháu gái của Thẩm Diệc Minh, mà là con gái ruột của Thẩm Diệc Minh, dù sao quan hệ của Thẩm Diệc Minh và Thẩm Diệc Như cũng rất mập mờ."

"Bạch Linh!" Mạc Bình Giang giận dữ quát lên, ngắt lời bà ta, "Cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, em không biết à? Bây giờ em muốn làm mọi chuyện trở nên phức tạp hơn hay sao?"

Mạc Bạch Linh mím môi, không phục nói: "Em không nói sai. Hai anh em Thẩm Diệc Minh mà Thẩm Diệc Như vốn có quan hệ loạn luân, người trong giới ai mà không biết."

"An Noãn rất bình thường, sao lại là do loạn luân sinh ra được? Bây giờ là thời điểm nhạy cảm, em đừng có nói linh tinh."

Cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra. Bác sĩ đi ra, rất cung kính đi đến trước mặt Mạc Bình Giang, vẻ mặt căng thẳng, "Tâm tình bà Mạc bị kích động khiến huyết áp tăng rất cao nên mới ngất xỉu. Bây giờ bà ấy đã tỉnh rồi, không được để bà ấy chịu kích thích nữa, nhất định phải xoa dịu tâm trạng bà ấy."

Đường Tĩnh Vi được chuyển đến phòng bệnh VIP, mặc dù đã tỉnh nhưng sắc mặt vẫn nhợt nhạt đến dọa người. Bà nằm ở trên giường, không có một chút sức sống nào. Cả người giống như chết đi sống lại, ánh mắt mơ màng.

"Tĩnh Vi, bây giờ em cảm thấy thế nào rồi?" Mạc Bình Giang trầm giọng hỏi.

Giọng Đường Tĩnh Vi có chút yếu ớt, "Em không muốn gặp ai cả, mọi người ra ngoài cả đi, em muốn yên tĩnh."

Mạc Bình Giang cau mày nói, "Sao mọi người yên tâm để em ở đây một mình được, em điều dưỡng sức khỏe cho tốt, chuyện của Bình Sơn anh sẽ nghĩ cách. Sáng mai anh đi thăm ông cụ Tiết, có lẽ sẽ có thể xoay chuyển."

Đường Tĩnh Vi vừa nghe thấy thế lập tức có tinh thần, nắm tay Mạc Bình Giang nói, "Anh, em xin anh, nhất định phải nghĩ được cách cứu Bình Sơn."

Mạc Bình Giang nghiêm túc gật đầu.

"Huy, tối hôm nay cháu ở lại với mẹ cháu."