Thẩm Diệc Minh thản nhiên nói, "Ba, tất cả sẽ nghe theo sự sắp xếp của ba."
"Sao ba có thể sắp xếp được? Ba lớn tuổi rồi, không biết sắp xếp, chuyện này con đích thân làm đi, lo liệu hôn lễ cho hai đứa."
Thẩm Diệc Minh nặng nề gật đầu.
"Hôm qua Noãn Noãn đã đồng ý với ba là hôm nay sẽ về thăm ba, nếu như con không có chuyện gì quan trọng thì hôm nay đừng đi ra ngoài, chẳng mấy khi nó về."
"Hôm nay con có việc rất quan trọng phải xử lý, ba chơi với nó đi."
Thẩm Diệc Minh sợ vì mình mà cô không được tự nhiên, cứ ra ngoài thì hơn, tránh cho cô thêm ngột ngạt.
An Noãn và Mạc Trọng Huy cùng trở về nhà họ Thẩm, biết ông cụ Thẩm mong cô, bọn họ về từ sớm. Lúc đó, Thẩm Diệc Minh vẫn chưa đi.
"Bác hai, bác cũng ở nhà à, vừa vặn cháu có đồ muốn đưa cho bác."
Thẩm Diệc Minh theo bản năng cau mày lại.
An Noãn trả lại cho ông nguyên vẹn đồ hôm qua Thẩm Diệc Minh tặng cô.
Thẩm Diệc Minh càng cau mày chặt hơn, "Noãn Noãn, bác tặng cho cháu, bác cầu xin cháu nhận lấy được không?"
Thẩm Diệc Minh dùng chữ "cầu xin" khiến An Noãn vô cùng khó xử.
Ông hiền từ vuốt tóc cô, "Ngoan, nhận đi, bác hai cũng chỉ có thể làm cho cháu chút việc này thôi. Hôm nay bác còn có việc, không ở nhà với cháu được, cháu ở nhà với ông ngoại đi, ông rất nhớ cháu."
Sau khi Thẩm Diệc Minh rời đi, An Noãn và Mạc Trọng Huy đánh cờ với ông cụ Thẩm.
Hôm nay tâm trạng ông cụ Thẩm rất tốt, cười nói, "Nghe nói hôm qua Huy đã cầu hôn Noãn Noãn nhà ông rồi."
Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, An Noãn xấu hổ đỏ mặt.
"Cầu hôn rồi, hôn lễ cũng nên chuẩn bị đi thôi."
Mạc Trọng Huy nghiêm túc trả lời, "Ông ngoại, ông yên tâm, cháu đang thu xếp rồi."
"Cháu làm việc, ông rất tin tưởng."
Ông cụ Thẩm nói rồi nắm tay An Noãn, cảm khái, "Ông có cảm giác như cháu vừa mới quay về, đột nhiên đã sắp lấy chồng rồi, ông ngoại thật sự rất không nỡ."
An Noãn khoác cánh tay ông cụ, giọng khàn đi: "Có phải là cháu lấy chồng đến nơi khác đâu, cháu vẫn ở đây, sẽ thường xuyên về thăm ông."
"Bây giờ cháu còn chưa lấy chồng đã không ở nhà rồi, đến khi lấy chồng thật, ông còn có thể trông cậy cháu thường xuyên về thăm ông à? Một tháng có thể về thăm ông một lần, ông đã vui rồi. Tính ra, một năm cũng chỉ có mười hai tháng, đồng nghĩa với việc một năm ông chỉ có thể gặp cháu mười hai lần."
Khóe miệng An Noãn giật giật, ông cụ tính nợ vẫn rất tinh.
"Ông ngoại, ông yên tâm, cháu bảo đảm rảnh là sẽ về thăm ông ngay."
Đánh cờ với ông cụ một lúc, An Noãn bị Tiết Ngọc Lan gọi đi.
Tiết Ngọc Lan dẫn An Noãn đến sân sau. Bà kéo tay cô ngồi xuống đình nghỉ chân uống trà.
Bà cười nói, "Huy ngồi với ông, cháu ngồi với bác đi. Rất lâu không về rồi, cháu không biết đâu, gần như ngày nào ăn cơm ông cũng nhắc đến cháu."
An Noãn có chút ngượng ngùng.
Tiết Ngọc Lan nhẹ nhàng nắm tay cô, "Nghe nói Huy cầu hôn cháu thành công rồi, bác mừng cho hai đứa."
"Cảm ơn bác."
An Noãn không dám ngẩng đầu lên nhìn bà, có lẽ là vì quan hệ của Thẩm Diệc Minh và mẹ cô khiến An Noãn cảm thấy người phụ nữ trước mặt này quá mức đáng thương.
"Noãn Noãn, hôm nay bác muốn nói với cháu về chuyện của mẹ cháu."
Ngực An Noãn thắt lại, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn bà.
Tiết Ngọc Lan cười khẽ, bà thấp giọng nói, "Thật ra thì điều cháu biết, bác cũng biết cả. Bác đã sớm biết trong lòng bác hai cháu có người khác, nhưng bác vẫn nghe theo kế hoạch liên hôn của gia đình. Bác muốn nói với cháu, chuyện của bác hai và mẹ cháu đã là quá khứ rồi, cháu không cần cảm thấy áy náy với bác. Từ lúc gả cho ông ấy bác đã biết tất cả, cho nên đây là lựa chọn của bản thân bác."
"Bác!"Giọng An Noãn khàn đi, người phụ nữ này quá thông minh lương thiện, bà có thể đoán được tâm tư của An Noãn.
Tiết Ngọc Lan nắm chặt tay cô hơn, "Noãn Noãn, bác tìm cháu nói chuyện, thật ra là vẫn có tư tâm. Bác hy vọng cháu có thể tha thứ cho bác hai cháu. Chuyện tình cảm thật sự chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Ông ấy và mẹ cháu yêu nhau, tình cảm là thứ không khống chế được, cháu không nên vì chuyện này mà oán trách ông ấy. Bác hai cháu thương cháu thế nào, cháu hiểu hơn ai hết. Cháu không biết đâu, từ lúc cháu giận dỗi rời khỏi nhà họ Thẩm, bác hai cháu ở nhà chưa được ngủ ngon một giấc nào, buổi tối nằm ở trên giường cứ lăn qua lăn lại. Bác tin cháu nhìn thấy dáng vẻ ông ấy như vậy cũng sẽ rất đau lòng. Noãn Noãn, đặt hòn đá trong tim mình xuống đi, đừng làm tổn thương người thương yêu cháu nhất nữa."
An Noãn gật đầu, nghiêm túc nói, "Cháu biết rồi, sau này cháu sẽ không đối xử với bác hai như vậy nữa."
Tiết Ngọc Lan hài lòng cười, nắm tay cô nói, "Bác biết, thật ra cháu cảm thấy có lỗi với bác, lại buồn thay ba cháu nhiều hơn, cho nên mới trút giận lên người bác hai cháu. Noãn Noãn, thật sự không cần đâu. Đã là chuyện mấy chục năm trước, mẹ cháu cũng đi rồi, chúng ta cũng nên đặt quá khứ xuống thôi."
An Noãn dùng sức gật đầu, "Bác, cháu hiểu rồi."
An Noãn cảm thấy Tiết Ngọc Lan là một người phụ nữ quá vĩ đại, bác hai có thể có được ngày hôm nay, công lao của bà không hề nhỏ.
Là một người phụ nữ, chồng mình có quá khứ như vậy, bà không những không tức giận, ngược lại còn nghĩ cho ông. Tấm lòng như vậy, tố chất như vậy, thật sự khiến An Noãn rất kính phục.
Tối hôm đó, Thẩm Diệc Minh về nhà ăn cơm, có lẽ là Tiết Ngọc Lan gọi điện thoại cho ông.
Lúc ăn cơm, An Noãn rất ân cần gắp thức ăn cho Thẩm Diệc Minh, làm ông vui mừng kích động đến suýt rơi nước mắt.
Buổi tối, Thẩm Diệc Minh kéo cô đến phòng sách nói chuyện.
An Noãn nói thật với ông, "Bác hai, bác gái thật sự rất yêu bác, bác ấy là người phụ nữ vĩ đại nhất mà cháu từng gặp, bác nhất định phải đối xử tốt với bác ấy, không thể phụ lòng bác ấy nữa."
Thẩm Diệc Minh gật đầu, không tự chủ được cau mày lại.
Mấy ngày nay, Mạc Trọng Huy và An Noãn đều bận chuẩn bị chuyện kết hôn. Mạc Trọng Huy không muốn cô quá mệt mỏi, không cho cô động tay, nhưng An Noãn khăng khăng muốn đích thân chuẩn bị. Dù sao cả đời cũng chỉ có một lần, cô nhất định phải đích thân tham gia.
Cô muốn tự thiết kế thiệp mời, cảm thấy đây là một chuyện rất có ý nghĩa.
Trước kia An Noãn không biết, hóa ra tổ chức hôn lễ là một chuyện rất rườm rà, có quá nhiều việc phải làm. Lễ phục còn chưa làm, ảnh cưới còn chưa chụp, khách sạn cũng chưa chốt xong, ngay cả phong cách hôn lễ cũng vẫn chưa chắc chắn chọn cái nào.
Đang lúc bọn họ bận tối mắt tối mũi, nhà họ Mạc lại xảy ra chuyện.
Đêm hôm đó, An Noãn và Mạc Trọng Huy đang ở phòng sách xem tác phẩm váy cưới của nhà thiết kế, định chọn mấy nhà thiết kế, để bọn họ đặc biệt đến Bắc Kinh thiết kế váy cưới và lễ phục giúp bọn họ.
Mạc Trọng Huy đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại, sau đó nói với An Noãn có chút chuyện phải đi xử lý.