Nước vừa sôi lăn tăn, Tiết Ngọc Lan ngâm tách trà, rồi để An Noãn bê vào.
Thẩm Diệc Minh cười nói: "Chờ cháu bê trà vào thì chúng ta cũng đánh xong ván cờ rồi."
Ông cụ Thẩm ngáp một cái, mỉm cười, "Lớn tuổi rồi, ngồi một lúc đã thấy mệt mỏi, ông đi nghỉ ngơi đây, hai bác cháu ngồi tâm sự đi nhé."
Ông cụ Thẩm bảo Tiết Ngọc Lan đỡ mình về phòng.
An Noãn hỏi dò Thẩm Diệc Minh: "Bác hai, cháu cũng mệt rồi, cháu có thể về phòng nghỉ ngơi không ạ?"
Thẩm Diệc Minh liếc sang, rồi khoác vai cô đi lên lầu. "Đi với bác hai lên phòng làm việc ngồi một lát."
An Noãn méo miệng, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tiết Ngọc Lan đỡ ông cụ Thẩm về phòng, ông cụ nhìn ra gương mặt bà không vui, bèn nói với ý tứ sâu xa: "Ngọc Lan, chúng ta đều biết thằng hai quá thương An Noãn. Nhưng ba có thể hiểu vì sao nó lại như thế. Noãn Noãn là con gái của Diệc Như, chúng ta đã bất công với Diệc Như quá nhiều, nên ba và thằng hai đều nghĩ phải đền bù cho Noãn Noãn, con có thể hiểu không?"
Tiết Ngọc Lan cắn môi, nếu ông cụ Thẩm đã nói như vậy, thì bà cũng nói thẳng: "Ba, con có thể hiểu được hai người rất yêu thương Noãn Noãn, con cũng rất thương yêu con bé, nhưng mà anh Diệc Minh…"
Tiết Ngọc Lan muốn nói lại thôi.
"Diệc Minh và Diệc Như lớn lên cùng nhau từ nhỏ, tình cảm của hai đứa nó tốt đến mức khó có thể tưởng tượng được. Diệc Như mất rồi, chỉ còn lại mình Noãn Noãn, chúng ta không có lý do gì không thương con bé. Chúng ta không chỉ phải thương con bé, mà còn thương bù cả phần của Diệc Như và những thiệt thòi của nó nữa, cho nên phải yêu thương Noãn Noãn gấp bội."
Ông cụ Thẩm thở dài. "Thần Phong nói Noãn Noãn là cô bé may mắn, thật ra không phải. Nó từ nhỏ đã phải chịu khổ rất nhiều. Con thử suy nghĩ xem, một cô bé gái vừa ra đời đã không có mẹ thì đáng thương đến mức nào. Nó còn chưa lớn hẳn, ba nó đã lại qua đời, bỏ lại một mình nó. Sau đó nó có thai, đứa bé chưa sinh ra đã bị chết non. Những người thân yêu nhất của con bé đều lần lượt rời bỏ nó mà đi. Con bé này ấy à, ba mươi năm qua, nó đã trải qua hầu hết nỗi khổ trên thế gian này rồi."
Tiết Ngọc Lan nghe đến đó cũng bị xúc động lây, bà nói: "Ba, ba yên tâm đi, con có thể hiểu được vì sao hai người lại yêu thương con bé đến thế, con cũng sẽ càng thêm yêu thương nó hơn."
Ông cụ Thẩm mỉm cười hài lòng. Suy cho cùng thì Tiết Ngọc Lan cũng là cô chủ được sinh ra trong thế gia vọng tộc, con người tốt, tâm tính cũng lương thiện.
An Noãn đi cùng Thẩm Diệc Minh đến phòng làm việc. Thấy môi cô trề ra, Thẩm Diệc Minh than thở. "Chẳng mấy khi bác hai về nhà, chỉ dành chút ít thời giờ cho bác mà cháu cũng thấy ấm ức như vậy à?"
An Noãn lập tức kéo cánh tay của Thẩm Diệc Minh, làm nũng. "Cháu đâu có ý đó, bác hai đừng nói oan cho cháu mà."
"Bác gọi cháu đến phòng làm việc là vì muốn cho cháu xem một vật."
Thẩm Diệc Minh lấy từ trong ngăn kéo ra một quyển album, rồi đưa cho An Noãn.
An Noãn lật ra, bên trong có nhiều bức hình cũ, tất cả đều là ảnh của mẹ cô. Bà ấy cười rất rạng rỡ dưới ánh nắng mặt trời. Ngay cả lúc cầm ô đứng dưới mưa, bà ấy cũng cười rất tươi tắn.
"Ba cháu nói với cháu về mẹ cháu như thế nào?"
"Ba cháu nói mẹ cháu là một người phụ nữ rất xinh đẹp, bà ấy rất trầm tính, rất tốt bụng và rất hiếu thảo. Nhưng một người hiếu thảo như bà ấy lại vì ba mà quyết liệt với gia đình, không ngần ngại đoạn tuyệt quan hệ với ông ngoại." An Noãn ngẩng đầu, "Bác hai, đây là sự thực sao? Vì sao bác cả của Mạc Trọng Huy lại nói với cháu rằng, mẹ cháu không hề yêu ba cháu?"
Hai hàng lông mày của Thẩm Diệc Minh nhíu lại thật chặt.
"Bác hai, bác có biết chuyện năm đó không? Rốt cuộc người trong lòng mẹ cháu là ai?"
Thẩm Diệc Minh bóp trán. Giờ phút này ông muốn nói cho cô biết tất cả sự thật, muốn nghe cô gọi ông một tiếng "ba", nhưng ông không thể ích kỷ như thế, cũng không dám mạo hiểm. Sự thật đối với cô mà nói quá mức tàn nhẫn.
"Noãn Noãn, ba cháu có đối xử tốt với cháu không?" Thẩm Diệc Minh nói sang chuyện khác.
An Noãn vui vẻ nói: "Ba đối xử với cháu rất tốt. Ba là người tốt nhất với cháu trên thế giới này."
Sắc mặt Thẩm Diệc Minh hơi chùng xuống, hơi mất mát. An Noãn sống cùng An Hồng Minh hai mươi năm. Tương lai, cho dù ông có thương yêu cô thế nào, dù năm đó ông có nhiều nỗi khổ tâm thế nào thì cuối cùng ông cũng không thể thay thế được vị trí của An Hồng Minh trong lòng cô. Vị trí người cha này vĩnh viễn thuộc về An Hồng Minh.
"Noãn Noãn, cháu về phòng nghỉ ngơi trước đi. Lúc nào cháu cũng có thể đến phòng làm việc của bác, album ảnh này bác để ở trong ngăn kéo, bất cứ khi nào cháu nhớ mẹ đều có thể tới đây xem."
An Noãn gật đầu.
"Bác hai, bác cũng đi nghỉ đi ạ, giờ cũng không còn sớm nữa, sáng sớm mai bác lại phải ra ngoài rồi."
Thẩm Diệc Minh khoát tay, nói: "Không sao, bác quen rồi, cháu đi nghỉ ngơi đi, bác còn muốn ở đây một lúc nữa."
An Noãn không biết vì sao cảm xúc của Thẩm Diệc Minh đột nhiên trở nên suy sụp.
An Noãn đi tới cửa, Thẩm Diệc Minh bỗng gọi giật lại, hỏi cô: "Noãn Noãn, nếu có một ngày cháu phát hiện bác lừa cháu, nhưng mà bác lại có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ trong lòng, vậy cháu sẽ tha thứ cho bác chứ?"
An Noãn cười. "Nếu đó là lời nói dối có thiện ý thì có thể tha thứ ạ."
Sáng sớm hôm sau Thẩm Diệc Minh đã ra ngoài, An Noãn ăn sáng cùng ông cụ Thẩm xong là không muốn ở nhà nữa.
Ông cụ Thẩm bình thản đánh cờ một mình, thỉnh thoảng lại liếc sang cô một cái, cảm thấy con nhóc này đúng là đáng yêu, trái tim không biết đã bay đi nơi nào rồi, nhưng lại không dám nói với ông.
Đến trưa, hai ông cháu ngồi ăn cơm cùng nhau, ông cụ mới lên tiếng: "Xế chiều hôm nay ông có hẹn với một ông bạn già tới nhà đánh cờ, cháu không cần ở nhà với ông nữa."
"Thật sự không cần cháu ngồi với ông ạ?"
Con bé này, rõ ràng là trong lòng đang mừng thầm đây mà.
Ông cụ Thẩm vỗ đầu cô, cười nói: "Ông biết bây giờ cháu đang người một nơi lòng dạ một nẻo, trái tim đã sớm bay đến chỗ thằng nhóc Huy đấy rồi. Nể tình hai đứa đang yêu đương ngọt ngào, ông ngoại cũng cảm thấy vui vẻ, chiều nay cháu đi tìm nó đi, ông ngoại không ngại đâu."
"Ông ngoại, vẫn là ông hiểu cháu nhất đấy ạ."
An Noãn không để lái xe đưa mình đi, lái xe còn phải đi đón bạn của ông ngoại. Cô tự mình lái xe đến Shine, nhưng cô không ngờ rằng trên đường đi mình lại bị người ngăn lại.
Cô tưởng là cướp nên trong đầu đã nghĩ sẽ cho chúng hết số tiền mình có trong người, nhưng mục đích của chúng không phải là tiền, mà là cô.
Từ trên xe có khoảng năm gã đàn ông đi xuống, An Noãn hoàn toàn không phải là đối thủ của chúng, chúng chẳng tốn sức lực nào đã mời được cô lên xe.
"Các người muốn mang tôi đi đâu?" An Noãn ra vẻ bình tĩnh hỏi. Giờ phút này trong đầu cô đang suy nghĩ lung tung, nếu như cô cứ chết như thế này thì Mạc Trọng Huy phải làm thế nào đây.
Có người trả lời cô. "Yên tâm đi, chúng tôi sẽ không làm gì cô đâu, có người muốn gặp cô, bỏ tiền ra để chúng tôi dẫn cô tới gặp người đó thôi."
An Noãn bớt căng thẳng hơn một chút.
Cuối cùng xe dừng lại ở trước cổng của một câu lạc bộ cao cấp, trước kia cô đã gặp Mạc Bình Giang ở chỗ này.
Trong lòng An Noãn nghĩ là Mạc Bình Giang, nhưng mà Mạc Bình Giang không cần thiết phải ra vẻ thần bí như thế này.
Mấy gã kia đưa cô tới tầng cao nhất, quả nhiên là căn phòng mà lúc trước.
Nhưng người ở trong phòng lại là Mạc Bạch Linh.