An Noãn hơi mím môi, cẩn thận hỏi: "Người nhà anh vẫn ổn chứ?"
"Bọn họ đã biết kết quả từ trước rồi, làm chuyện bậy bạ thì phải trả giá đắt thôi."
An Noãn cúi đầu, nói lí nhí: "Người nhà anh chắc chắn là rất hận em."
Mạc Trọng Huy nắm chặt tay cô, từ tốn nói: "Noãn Noãn, người làm sai là bọn họ, chuyện này chẳng có quan hệ gì đến em cả. Chuyện trong giới chính trị quá phức tạp, chúng ta không nhúng tay vào được."
"Nhưng dù gì họ cũng là người nhà của anh, chúng ta không thể không giúp đỡ một chút nào được."
Mạc Trọng Huy ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng an ủi, "Ngoan, chuyện này không thể trách chúng ta được. Họ làm sai thì không có lý do gì để chúng ta phải trả nợ hộ họ cả. Có lẽ em không hiểu, thanh danh của chú anh ở bên ngoài cũng không tốt lắm, ông ấy ỷ vào quyền thế trong nhà mà rất phách lối. Những năm vừa qua nếu không nhờ ông nội anh bảo bọc, che chở cho thì ông ấy đã xong đời từ lâu rồi. Ông ấy rơi vào kết cục hôm nay phần nhiều là do ông ấy tự làm tự chịu, không ai có thể bảo vệ ông ấy bình an cả một đời được."
Nghe Mạc Trọng Huy nói, trong lòng An Noãn thấy dễ chịu hơn nhiều.
Đến quán cơm, ông chủ làm cho bọn họ cả một bàn đầy đồ ăn, tất cả đều là món An Noãn thích nhất, nhìn thôi cũng cảm thấy ấm lòng.
Ông chủ còn nói đầy thâm ý: "Cô An, đây đều là các món ăn cô thích nhất, chúng tôi vẫn nhớ kĩ lắm. Chỉ cần ngài Mạc gọi điện thoại tới nói muốn dùng cơm, chúng tôi chỉ cần chuẩn bị những món cô thích ăn nhất là chuẩn luôn."
An Noãn thử hỏi: "Anh ấy không đưa cô gái khác đến đây sao?"
Ông chủ mỉm cười. "Ngài ấy chỉ tới một mình hoặc là đi cùng với trợ lý Trương thôi."
"Ồ…" An Noãn cố ý kéo dài âm cuối, "Thì ra là đi cùng với trợ lý Trương à!"
Ông chủ rời đi rồi, Mạc Trọng Huy mới gõ lên trán cô một cái, trách yêu: "Chẳng biết cả ngày em suy nghĩ cái gì nữa! Anh yêu đàn ông hay phụ nữ chẳng lẽ em không biết?"
"Em làm sao biết được? Trước kia anh cũng rất gần gũi với Thẩm Cầm Phong, cũng gần gũi với trợ lý Trương, em thấy chắc anh là người song tính rồi."
Mạc Trọng Huy mím môi, không thèm để ý đến cô.
Tiếng chuông điện thoại di động của An Noãn đột nhiên vang lên, cô liếc nhìn là một số lạ.
Cô cũng không nghĩ nhiều mà ấn nút nghe, đầu bên kia vang lên giọng nói của Đường Tĩnh Vi: "Cô An, tôi là mẹ của Huy, tôi muốn gặp cô, không biết cô có rảnh không?"
An Noãn giật mình nhìn về phía Mạc Trọng Huy.
Mạc Trọng Huy cầm lấy điện thoại của cô rồi nhìn số gọi tới, sau đó hắn giận dữ quát lên với bên kia: "Con đã nói rồi, đừng quấy rầy An Noãn!"
Không nghĩ người nghe sẽ là Mạc Trọng Huy, Đường Tĩnh Vi ở đầu bên kia sợ đến mức tắt luôn cuộc gọi.
Sau khi cuộc điện thoại này kết thúc, Mạc Trọng Huy vẫn luôn tỏ vẻ rất lạnh lùng.
An Noãn khoác tay hắn, không biết phải nói gì.
Giữa người nhà và cô, hắn chọn cô, nhưng sự lựa chọn này lại làm cô đau lòng, khó chịu.
Mạc Trọng Huy luôn miệng nói chú của hắn là tự làm tự chịu, nhưng cô biết hắn cũng rất khó xử khi bị kẹp giữa cô và người nhà. Bởi vì cô mà hắn thậm chí còn không có cả lập trường đi cầu xin Thẩm Diệc Minh.
Mạc Trọng Huy ôm cô vào lòng, giọng nói trầm thấp ra lệnh: "Về sau chỉ cần thấy số điện thoại do bên nhà anh gọi, em cứ tắt luôn cho anh. An Noãn, người chung sống với em là anh, em không cần thiết phải đi lấy lòng từng người nhà của anh. Cho dù toàn thế giới này có phản đối chúng ta đến với nhau thì anh cũng sẽ ở bên em, em có hiểu ý của anh không?"
An Noãn vòng tay ôm lấy eo hắn, cô chôn sâu mặt mình trong ngực hắn. Giây phút này, cô cảm thấy mặc cho bên ngoài có mưa to gió lớn thế nào, chỉ cần ở trong lồng ngực của hắn, cô sẽ không cảm thấy sợ hãi.
Tắt điện thoại rồi, Đường Tĩnh Vi tức giận gào lên với Mạc Bình Sơn. "Đều tại ông đấy, bắt ép tôi gọi điện cho An Noãn, giờ thì hay rồi, Huy nó ghét tôi rồi."
Vụ của Chu Văn Quang đã tuyên án sáng nay, nhưng Mạc Bình Sơn và Mạc Bạch Linh vẫn không bỏ cuộc, buộc Đường Tĩnh Vi phải gọi điện cho An Noãn. Hy vọng duy nhất bây giờ dường như đều dựa vào An Noãn, vì bọn họ đều biết Thẩm Diệc Minh rất yêu thương con bé này.
Mấy ngày nay, hôm nào Mạc Bạch Linh cũng rửa mặt bằng nước mắt, giọng nói khản đặc. Bà ta cố gào thét vào mặt Đường Tĩnh Vi. "Đây là con trai yêu quý của chị đấy. Chồng tôi bị nhà họ Thẩm hại đến mức này, cả ngày nó còn dính lấy cái con ranh đấy. Nếu đến một ngày anh trai tôi xảy ra chuyện, chắc nó vẫn sẽ ở bên con ranh đấy thôi. Đời tôi chưa bao giờ thấy loại người như nó, đúng là được mở mang tầm mắt. Ba tôi trên trời có linh thiêng, không biết có bị nó làm cho tức quá mà sống dậy không đây."
Đường Tĩnh Vi giật giật bờ môi, im lặng không nói gì.
Mạc Bình Sơn nhẹ nhàng vỗ bả vai an ủi Mạc Bạch Linh, "Yên tâm đi, mặc dù đã phán quyết, nhưng vẫn sẽ có cách xoay chuyển được, để anh nghĩ cách."
Mạc Bạch Linh lắc đầu, nói với giọng đầy cay đắng: "Anh thì có thể nghĩ được biện pháp gì, em không tin chuyện này còn có thể xoay chuyển được. Thiên hạ này đều là của Thẩm Diệc Minh, ông ta có thể buông tha cho chúng ta sao? Em không hiểu, vì sao ông ta lại thù hận nhà chúng ta như thế, chẳng phải chỉ là trước đây em gái ông ta bị anh cả nhà chúng ta đá thôi sao? Thế mà mang thù tới tận bây giờ?"
Trong nháy mắt, mặt Mạc Bình Sơn bỗng trắng bệch.
"Mà em thấy Thẩm Diệc Minh đấy đúng là cái đồ biến thái, ai mà chẳng biết ông ta thích cô em gái kia, vượt quá tình anh em bình thường. Còn cái cô em gái không biết xấu hổ của ông ta nữa, có hôn ước với anh cả nhà chúng ta mà lại cứ dây dưa không rõ với Thẩm Diệc Minh, cuối cùng thì lấy một tên nghèo rớt mùng tơi. Ai mà biết An Noãn kia là con riêng của ai, không biết chừng lại là con cháu nhà họ Mạc chúng ta ấy."
Lông mày Mạc Bình Sơn nhíu chặt.
Đường Tĩnh Vi nói với vẻ không hài lòng, "Bạch Linh, chuyện này không thể nói lung tung được đâu."
"Em nói sai à? Con ả Thẩm Diệc Như chính là một con hồ ly tinh, dây dưa với nhiều người cùng một lúc. Con gái của ả ta cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, được di truyền cái tính lẳng lơ từ ả ta, ở nước ngoài dây dưa với đàn ông. Loại phụ nữ như vậy có lấy về nhà cũng không biết an phận, sớm muộn gì Huy gặp rắc rối vì cô ta, không tin thì cứ chờ mà xem. Giờ mà anh chị không ra sức ngăn cản, sau này con trai của anh chị chỉ có nước chịu tội, giống như anh cả ấy, cũng hi sinh vì cô ả Thẩm Diệc Như kia bao nhiêu."
An Noãn ở Shine với Mạc Trọng Huy hai ngày, cho đến khi Thẩm Diệc Minh quay trở về Bắc Kinh, gọi cô trở về nhà.
Thẩm Diệc Minh làm việc từ trước đến nay luôn rất quyết đoán, xe của ông đỗ trước Shine, ông không cho cô một cơ hội cự tuyệt nào.
An Noãn nói với vẻ bất bình: "Bác hai em đúng là quá đáng, chẳng đánh tiếng trước gì cả đã lái xe tới đón, em có không muốn đi cùng bác ấy cũng không được."
Mạc Trọng Huy lại thản nhiên hơn nhiều, hắn vuốt tóc cô, cười nói: "Bình thường ông ấy luôn bận bịu mà, chẳng mấy khi về được nhà, em cứ trở về với ông ấy đi."
"Anh đúng là biết thông cảm cho bác ấy, nhưng bác ấy lại chẳng đối xử tốt với anh. Một lát nữa em phải nói cho bác ấy một trận mới được."
Mạc Trọng Huy ôm cô vào lòng, bất đắc dĩ nói: "Em cho rằng anh thông cảm cho ông ấy à! Anh còn có thể làm gì khác đâu, khó khăn lắm ông ấy mới đồng ý cho anh và em đến với nhau, không thể làm ông ấy giận trong thời điểm này được. Anh không dám mạo hiểm như vậy."
Mạc Trọng Huy tiễn An Noãn xuống dưới lầu. Cô nhóc này hoàn toàn không để ý đến Thẩm Diệc Minh ở trong xe mà ôm cổ Mạc Trọng Huy, chủ động hôn hắn.