"Anh lái xe đến tìm em, đợi một lúc nữa em ra ngoài nhé?"
"Không được!" An Noãn nói rất kiên quyết: "Bác hai đang ốm, em không thể chọc giận bác ấy được. Mạc Trọng Huy, anh đừng đến. Chắc ngày mai là bác ấy phải đi ra ngoài làm việc đấy, ngày mai em sẽ tới tìm anh."
Đầu dây bên kia thở dài, rất bất đắc dĩ.
"Mạc Trọng Huy, người trong nhà anh nói thế nào? Có phải họ cũng phản đối chúng ta đến với nhau không?"
Bên kia thoáng im lặng, sau đó hắn lập tức cười và nói: "Em không cần để ý đến ý kiến của họ, người lấy em là anh, không ai có thể ngăn cản chúng ta được."
Giọng nói của An Noãn hơi ấm ức: "Mạc Trọng Huy, vì sao con đường yêu nhau của chúng ta lại gian khổ, cay đắng như vậy, vì sao không có ai chúc phúc cho chúng ta? Em hi vọng biết nhường nào là sẽ được người nhà của em và của anh chúc phúc. Nếu không, cho dù có đến với anh, trong lòng em vẫn cảm thấy rất khó xử."
"An Noãn, em không nên nghĩ nhiều, chỉ cần anh yêu em, em yêu anh thế là đủ."
Đêm hôm đó, Mạc Trọng Huy vẫn tới biệt thự nhà họ Thẩm. Hắn dừng xe ở bên ngoài nhưng không gọi cho cô. Xa xa nhìn thấy phòng của An Noãn không có ánh đèn, hắn nghĩ, chắc chắn là cô nhóc này đang ngủ rồi.
Trong đầu hắn lập tức hiện ra hình ảnh cơ thể nhỏ bé gầy gò của cô cuộn tròn lại trên chiếc giường lớn, lần nào đi ngủ cô nhóc này cũng thích cuộn tròn lại ở trên giường. Hắn không nhớ mình đã từng đọc được ở đâu, nhưng hành động này dường như là biểu hiện của việc khuyết thiếu cảm giác an toàn. Từ nhỏ cô đã không có mẹ và được ba nuôi lớn, sau đó ba cô lại mất, chỉ còn lại một mình cô trên cõi đời này. Nghĩ tới đây là tim hắn lại cảm thấy đau thắt lại. Cô dành tình yêu thuần khiết nhất cho hắn, nhưng hắn lại tự tay chôn vùi tuổi thanh xuân của cô, hủy đi tình yêu tốt đẹp nhất ở sâu trong nội tâm cô.
Hắn quyết định sẽ dùng cả đời này để đền bù, thậm chí dù có phải dùng cả sinh mệnh của mình, hắn cũng vui vẻ.
Hắn ngồi ở trong xe mãi cho đến bình minh, cho dù không gặp được cô, nhưng có thể ở cô gần hơn một chút như thế này cũng khiến hắn cảm thấy rất thỏa mãn.
Sáng sớm Thẩm Diệc Minh đi ra ngoài, nhìn thấy chiếc xe Bentley của Mạc Trọng Huy dừng ở ven đường phía xa mà trong lòng trào lên lửa giận.
Ông chỉ huy cho lính cảnh vệ đang ngồi ở ghế lái phụ. "Đi mời tên đó qua đây."
Lính cảnh vệ gật đầu, xuống xe, đi qua gõ cửa sổ xe của Mạc Trọng Huy, chẳng mấy chốc Mạc Trọng Huy bước tới.
Trong lúc nhất thời không biết nên xưng hô như thế nào, Mạc Trọng Huy nói bằng giọng trầm thấp: "Bí thư Thẩm."
Thẩm Diệc Minh cười lạnh, ông dùng giọng nói lạnh như băng, hỏi không hề khách sáo. "Muốn như thế nào thì cậu mới rời khỏi An Noãn?"
Mạc Trọng Huy nói bằng giọng điệu không kiêu ngạo, cũng không tự ti: "Bất kể như thế nào, cháu cũng sẽ không rời khỏi cô ấy."
Giọng nói của hắn kiên định như vậy khiến lửa giận trong lòng Thẩm Diệc Minh bốc lên ngùn ngụt. Hai tay ông nắm chặt lại thành đấm, ông lạnh lùng nói: "Cậu cũng quật cường y như ba cậu vậy. Cậu nên biết rằng, chỉ cần tôi không gật đầu thì cậu và Noãn Noãn vĩnh viễn không thể nào đến được với nhau."
"Cháu biết, cho nên cháu mới khẩn cầu ngài đồng ý cho chúng cháu."
"Tại sao tôi phải đồng ý cho cậu nhỉ? Ba cậu công khai đối nghịch với tôi, sao tôi lại phải tác thành cho con trai của kẻ thù chứ? Huy, cậu là một người rất ưu tú, còn xem nhẹ tất cả, tôi đánh giá cao cậu, nhưng đáng tiếc cậu họ Mạc, tôi không thể để cho… cháu gái của tôi gả vào nhà họ Mạc. Nếu như cậu thật sự yêu Noãn Noãn thì mau buông tay đi, bởi vì hai đứa vĩnh viễn không có khả năng đến được với nhau. Giờ mà không buông tay thì sau này sẽ chỉ làm cho Noãn Noãn đau khổ hơn mà thôi."
Mạc Trọng Huy dùng ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Thẩm Diệc Minh, hắn nói rõ ràng cả câu: "Cháu sẽ không buông tay đâu ạ."
Thẩm Diệc Minh nhíu mày, giọng nhỏ đi: "Được rồi, cậu xuống xe đi, đến lúc đó chỉ sợ không phải tôi chia rẽ hai đứa, mà chính hai đứa quyết định tách ra đấy."
Nhìn theo chiếc xe của Thẩm Diệc Minh lái đi, Mạc Trọng Huy lấy điện thoại gọi cho An Noãn.
Đầu bên kia vang lên giọng nói lười biếng: "Sao thế, em còn đang ngủ mà, buồn ngủ quá, anh đừng có quấy rầy em."
Hắn gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ nằm lì trên giường với đôi mày xinh đẹp đang nhíu lên của cô.
"Anh đang ở bên ngoài biệt thự, bác hai của em đã ra khỏi nhà, em mau ra đây gặp anh đi."
An Noãn suýt thì nhảy dựng lên khỏi giường, giọng nói của cô lập tức vút cao: "Mạc Trọng Huy, anh gặp bác hai của em rồi à? Bác ấy có nói gì không?"
"Gặp mặt rồi anh sẽ nói cho em biết."
An Noãn hấp tấp đi xuống lầu, cô không kịp thay áo ngủ, cũng chưa rửa mặt.
Mở cửa xe, ngồi vào bên trong, An Noãn cuống cuồng hỏi: "Mạc Trọng Huy, sao sáng sớm anh đã đến đây rồi, bác hai của em nói thế nào?"
"Ông ấy không nói gì cả."
"Anh trêu em đấy à!"
Mạc Trọng Huy cười xoa tóc của cô, nói bằng giọng chê trách: "Em xem thử dáng vẻ của mình bây giờ đi, anh làm sao sẽ thích em được!"
"Rốt cuộc bác hai em đã nói gì với anh?"
Thấy cô lo lắng như thế, Mạc Trọng Huy không đành lòng trêu cô nữa, hắn nói: "Ông ấy bảo anh hãy rời khỏi em."
Ánh mắt An Noãn lập tức trở nên ảm đạm.
Mạc Trọng Huy ôm cô vào lòng, hắn dùng giọng nói mạnh mẽ của mình nói với cô: "Cho dù có ai phản đối, chúng ta cũng sẽ không rời xa nhau, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng với nhau."
Vĩnh viễn ở cùng với nhau, đây là lời nói dễ nghe đến mức nào chứ.
An Noãn gác cằm lên vai hắn, nhẹ nhàng nói: "Em sợ bác hai sẽ làm ra chuyện gây tổn thương đến anh."
"Anh không sợ!"
Cô duỗi tay ôm chặt lấy cổ hắn, nói bằng giọng điệu vô cùng kiên định: "Anh không sợ thì em cũng không sợ. Mạc Trọng Huy, mặc kệ bác ấy làm những gì, em luôn muốn được ở bên anh."
Thẩm Diệc Minh ba ngày không trở về nhà thì cả ba ngày An Noãn đều ở bên cạnh Mạc Trọng Huy. Hắn hiện tại hoàn toàn không để ý đến công việc, cả ngày lẫn đêm đều ở cạnh cô. Cho dù đi đến đâu, hắn đều nắm tay cô thật chặt, cứ như sợ cô sẽ biến mất vậy.
Bọn họ giống như những cặp đôi yêu nhau bình thường, đi hẹn hò.
An Noãn thích lôi kéo hắn đi xem phim. Cô cực kỳ thích cảm giác hai người ngồi giữa đám đông giống như một đôi tình nhân hoặc vợ chồng bình thường vậy.
An Noãn thích xem phim tình cảm buồn, bởi vì những bộ phim buồn luôn tương phản với hiện thực mỹ mãn.
Hôm nay, bọn họ đi xem một bộ phim, kết thúc là nhân vật nữ chính bị bệnh chết, nhân vật nam chính ở một mình trong căn phòng nhỏ của họ, cho đến khi già bạc trắng cả tóc.
An Noãn tựa đầu vào vai Mạc Trọng Huy khóc như mưa.
"Mạc Trọng Huy, nếu có một ngày em chết, anh cũng sẽ giống như nam chính trong phim này, cả đời trông giữ hồi ức của chúng ta sao?"
Mạc Trọng Huy vừa vỗ nhẹ lưng cô, giúp cô bình tĩnh lại, vừa nói: "Nói linh tinh cái gì đấy? Sau này không cho em xem loại phim này nữa. Chẳng bao giờ anh thấy em khóc như thế này vì anh cả, sao xem một bộ phim đã khóc sướt mướt rồi?"
An Noãn vịn vào vai Mạc Trọng Huy, ôm chặt lấy cổ hắn. Trong bóng tối, cô dùng giọng khàn khàn lớn tiếng với hắn: "Mạc Trọng Huy, cho dù tương lai xảy ra chuyện gì, anh vẫn phải đồng ý với em, chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau."
Hắn ôm mặt cô, hôn mạnh lên môi cô, dùng hành động để bày tỏ thái độ của mình.
Một tuần trôi qua, Thẩm Diệc Minh vẫn chưa trở về, cũng không gọi điện thoại về nhà. Tiết Ngọc Lan gọi điện cho ông nhưng đều do lính cảnh vệ của ông tiếp điện thoại, cậu ta nói thủ trưởng đang rất bận rộn. Ngày nào người trong nhà cũng phải xem tin tức mới biết ông đang tới nơi nào.
Tiết Ngọc Lan ở nhà chỉ biết thở dài, thỉnh thoảng bà lại phàn nàn với ông cụ Thẩm.