Chereads / Tình đắng / Chapter 398 - Chương 398: Bác chỉ là bác của cháu, dựa vào cái gì mà quản cháu? (4)

Chapter 398 - Chương 398: Bác chỉ là bác của cháu, dựa vào cái gì mà quản cháu? (4)

Ông cụ Thẩm vui vẻ, "Kéo cả nhà đến ông mới càng vui, sau này sinh mấy đứa vào, có một đứa theo họ Thẩm chúng ta, vậy cho dù có chết ông ngoại cũng không tiếc nuối nữa."

An Noãn thẹn thùng, mặt đỏ bừng, nói, "Ông ngoại ông nói cái gì thế, chuyện sinh con vẫn còn sớm."

"Sớm cái gì, kết hôn rồi là có thể sinh, tuổi cũng không nhỏ nữa, nghe nói tuổi càng lớn, sinh con càng nguy hiểm. Mấy ngày qua ông đã xem ngày cho cháu rồi, chọn ngày tốt kết hôn đi, tránh cho bây giờ hai đứa chung sống phi pháp."

Ông cụ Thẩm gây ra một tràng cười, mặt An Noãn càng đỏ hơn.

Cô vô tình liếc Thẩm Diệc Minh, bây giờ sắc mặt ông tái mét, hình như đang cố gắng đè nén lửa giận, chạm một cái là nổ tung.

Lúc ăn tối, ông cụ Thẩm bảo An Noãn ngồi ở bên cạnh mình, không ngừng gắp thức ăn cho cô, cười nói, "Mấy ngày nay hình như cháu gầy đi rồi, ăn ở bên ngoài không quen à?"

"Không phải, là không thoải mái lắm, hơn nữa cháu cũng không gầy."

Ông cụ Thẩm gắp rất nhiều thức ăn vào bát cô, "Ngoan, ăn nhiều chút, ông ngoại chỉ thích nhìn cháu ăn cơm, ăn càng nhiều, trong lòng ông ngoại càng thoải mái."

 An Noãn rất phối hợp và hai miếng to, làm ông cụ vô cùng vui vẻ.

 "Huy, tối hôm nay cháu không được đưa nó đi nữa, để nó ở nhà với ông."

 Mạc Trọng Huy cười nói, "Vâng".

 An Noãn trợn mắt với hắn, mới thế hắn đã bán cô rồi, không có một chút chủ kiến nào cả.

 Ông cụ giơ tay khẽ gõ lên đầu cô, "Sao thế, cháu không muốn à?"

 "Đâu có, cháu mong vô cùng ấy chứ, cháu thích ở bên cạnh ông ngoại."

 Ông cụ cười thoải mái, thản nhiên nhìn Thẩm Diệc Minh một cái, thầm thở dài trong lòng.

 Cả bữa cơm, ai cũng vui vẻ trò chuyện, chỉ có Thẩm Diệc Minh từ đầu tới cuối không nói câu nào. Ông bực bội ăn cơm, lúc tất cả mọi người vui vẻ trò chuyện, ông đặt đũa xuống, đứng dậy đi lên tầng.

 "Anh hai sao thế?" Thẩm Diệc Bác hỏi Tiết Ngọc Lan.

 Tiết Ngọc Lan nhún vai, "Không biết, về đến nhà đã thế rồi, không biết ai chọc đến ông ấy nữa."

 Ăn tối xong An Noãn và Mạc Trọng Huy đánh cờ với ông, hai người dỗ ông vô cùng vui vẻ.

 Ông cụ nhìn đồng hồ trên tường, ngáp một cái, nói, "Huy, hay là cháu ở lại đi, đã muộn như vậy rồi."

 "Dạ thôi ông ngoại, hôm nay cháu phải về nhà một chuyến."

 "Vậy hả, vậy trên đường cháu nhất định phải cẩn thận, đến nhà gọi điện thoại cho An Noãn đấy."

 Ông cụ nói rồi chuyển hướng sang An Noãn, "Noãn Noãn, cháu đi tiễn Huy đi, ông ngoại đi ngủ trước đây."

 An Noãn đưa Mạc Trọng Huy ra ngoài, hai người đều không nỡ.

 Hàng ngày dính lấy nhau không cảm thấy gì, thỉnh thoảng còn cãi nhau, nhưng đến lúc tách nhau ra, trong lòng lại vô cùng buồn bã.

 An Noãn ôm chặt eo hắn không chịu buông tay, "Tối nay anh về nhà họ Mạc thật à? Không phải là có hẹn với người đẹp đấy chứ?"

 Mạc Trọng Huy cười véo má cô, nghiêm túc trả lời, "Anh về nhà họ Mạc thật, có chuyện muốn bàn bạc với người nhà. Người đẹp của anh ở đây, anh hẹn với ai chứ!"

 "Bàn chuyện gì với người nhà anh thế?"

 Mạc Trọng Huy chỉ lên mũi cô, "Biết còn hỏi."

 "Người ta vốn dĩ không biết mà."

 Giọng nói nhõng nhẽo như vậy lại phát ra từ miệng An Noãn, cô còn giật mình. Nhưng Mạc Trọng Huy rất vui, hắn nâng mặt cô lên, đặt lên môi cô một nụ hôn nóng bỏng. Cuối cùng hắn khẽ cắn tai cô nói, "Vậy anh nói cho em biết nhé, bàn bạc hôn sự của chúng ta với người nhà. Ông ngoại em nói đúng, chúng ta phải nhanh chóng kết hôn, sau đó sinh thật nhiều con."

 "Ai muốn sinh thật nhiều con cho anh chứ, anh coi em là gì hả!" An Noãn vừa tức giận vừa thẹn thùng, đấm mạnh lên ngực hắn mấy cái.

 Mạc Trọng Huy xoa mặt cô, "Ngoan, vào nhà đi, sáng mai anh đến đón em."

 An Noãn bám lên bả vai hắn, khẽ nói một câu "em yêu anh" bên tai hắn, sau đó xấu hổ chạy vào nhà.

 Nhìn dáng vẻ thích chí của cô, Mạc Trọng Huy giống như quay trở lại nhiều năm trước. Khi đó cô vẫn còn là một cô bé, yếu đuối nhưng luôn dũng cảm nói với hắn, "Mạc Trọng Huy, em yêu anh". Lúc đó hắn không biết, ba chữ "em yêu anh" nói ra từ miệng một cô bé cần nhiều dũng khí thế nào.

 An Noãn đi vào nhà, trong phòng yên tĩnh, có lẽ mọi người đi nghỉ ngơi cả rồi, nhưng Thẩm Diệc Minh đang ngồi trên sofa, đầu ngón tay ông đang kẹp điếu thuốc, đốm đỏ lóe lên, An Noãn đã bao giờ thấy ông hút thuốc chứ, một khắc đó, cô vẫn có chút đau lòng, dù sao cũng là một người thương yêu cô như vậy.

 Cô hơi dừng bước, không biết có thể nói gì, liền đi thẳng lên tầng.

 "Đứng lại." Giọng Thẩm Diệc Minh trầm thấp mạnh mẽ.

 An Noãn dừng bước lại, nhỏ giọng nói, "Bác hai, bác vẫn chưa ngủ ạ?"

 "Qua đây!"

 An Noãn nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt ông, cướp điếu thuốc ở tay ông đi.

"Cháu gái, cháu nhất định phải chọc cho bác tức giận à?"

 An Noãn ngồi xổm xuống, cầm tay ông, khàn giọng cầu khẩn, "Bác hai, cháu không muốn chọc cho bác tức giận, cháu chỉ muốn xin bác tác thành cho tình yêu của cháu. Cháu yêu Mạc Trọng Huy, cho dù anh ấy đã từng làm chuyện quá đáng như vậy với cháu, cháu vẫn yêu anh ấy. Cái gì cháu cũng đều tha thứ cho anh ấy rồi, chắc bác có thể tưởng tượng được tình yêu này sâu nặng thế nào. Nếu như bác bắt cháu rời xa anh ấy, kết hôn với người khác, cháu thật sự không làm được, cho dù làm được, đời này cháu cũng sẽ không hạnh phúc."

 Thẩm Diệc Minh cầm tay cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh, cẩn thận lau sạch nước mắt rơi ở khóe mắt cô, bình tĩnh nói, "Bác không cho hai đứa ở bên nhau cũng là vì tốt cho cháu. Hai đứa không có khả năng, thật sự không có khả năng. Cho dù bác không phản đối, nhà họ Mạc cũng sẽ không đồng ý cho hai đứa ở bên nhau."

 "Bác hai, cháu không hiểu chuyện giới chính trị, cháu chỉ muốn ở bên Mạc Trọng Huy."

 "Sớm muộn gì cháu cũng sẽ hối hận, bác hai không muốn nhìn thấy dáng vẻ cháu tan nát cõi lòng. Ban đầu, bác cũng không phản đối hai đứa ở bên nhau, bác đang nghĩ, chỉ cần người kia có thể khiến cháu hạnh phúc, cho dù cậu ta là ai cũng được. Nhưng bây giờ bác không thể không phản đối hai đứa, bởi vì nhà họ Mạc đã công khai chống lại bác. Nếu như bác muốn ngồi vững ở vị trí này, nhất định phải diệt sạch nhà họ Mạc, cháu hiểu ý bác chứ?"

 An Noãn đứng bật dậy, hét lên, "Nói trắng ra là bác vì vị trí bây giờ của bác. Cháu không hiểu, bác đã lợi hại như vậy rồi, bác còn đang sợ cái gì? Có phải tất cả những ai bất đồng quan điểm với bác, bác đều phải diệt trừ tận gốc không?"

 Thẩm Diệc Minh day trán, mệt mỏi nói, "An Noãn, cháu không hiểu chuyện giới chính trị đâu."

 "Đúng, cháu không hiểu, cháu chỉ biết bác cả của Mạc Trọng Huy rất tốt, cháu rất thích bác ấy."

 Thẩm Diệc Minh đấm mạnh lên bàn trà, gần như cuồng loạn gầm lên, "Cháu nói lại một lần nữa xem!"