Mấy ngày tiếp theo, An Noãn và Thẩm Thần Bằng đều bị cấm túc. Thẩm Thần Bằng thử chạy ra ngoài thì đều bị lính cảnh vệ ngăn cản. An Noãn thử quang minh chính đại đi ra ngoài, lính cảnh vệ không yên tâm, cầu xin cô đừng khiến bọn họ khó xử.
Ngày nào Thẩm Diệc Minh cũng gọi điện thoại về, lần nào cũng là Tiết Ngọc Lan nghe, có lúc Tiết Ngọc Lan sẽ bảo An Noãn nghe, lần nào An Noãn cũng từ chối.
Không ra ngoài, hàng ngày cô chỉ có thể gọi điện thoại với Mạc Trọng Huy, có lúc gọi cả đêm, sau khi An Noãn ngủ, Mạc Trọng Huy vẫn cầm máy ở đầu kia. Giống như chỉ cần nghe thấy tiếng hô hấp của cô, hắn cũng cảm thấy đặc biệt thỏa mãn.
Ông cụ Thẩm thấy tinh thần An Noãn rất sa sút, ngày nào cũng buồn bực không vui, trong lòng ông cụ rất không thoải mái.
Sáng sớm hôm nay, ông cụ Thẩm đột nhiên dặn dò Thẩm Diệc Bái, "Diệc Bái, con gọi điện thoại cho Huy, bảo nó đến đánh cờ với ba, đã một thời gian không gặp nó rồi, cứ thấy nhớ nó."
An Noãn khó tin nhìn về phía ông cụ, hơi kinh ngạc, ông cụ thì vẫn nghiêm trang.
Thẩm Diệc Bái cau mày lại, khó xử.
Ông cụ Thẩm tức giận, "Sao thế, trong cái nhà này lời nói của ba vô tác dụng rồi à? Không có ai nghe ba nữa à?"
Thẩm Diệc Bái cười nói, "Ba, đâu có ạ, cái nhà này vẫn là do ba làm chủ."
"Nếu đã như vậy thì gọi điện thoại cho Huy đi, mời nó đến đây. Ba không trông chờ mấy đứa các con gác bỏ công việc ở bên ba, bảo nó qua với ba đi."
Thẩm Diệc Bái cau mày, nghiêm túc nói, "Ba, ngày nào Noãn Noãn và Thần Bằng cũng ở nhà, hai đứa nó ở cạnh ba còn chưa đủ sao?"
Ông cụ Thẩm vỗ mạnh lên bàn trà, tức giận mắng, "Hôm nay ba muốn gặp Huy, con còn không cho ba gặp à? Con có phải là bác ruột của nó không, sắc mặt nó tiều tụy thành như thế nào rồi, con không nhìn ra à?"
"Được, ba đừng tức giận, con sẽ gọi điện thoại cho Huy ngay đây."
Thẩm Diệc Bái chạy đi gọi điện thoại, An Noãn nắm tay ông cụ Thẩm, hưng phấn nói, "Ông ngoại, vẫn là ông thương cháu nhất."
Ông xoa đầu cô, cười nói, "Không chỉ có ông thương cháu, đừng thấy bác cả cháu như vậy, thật ra bác ấy cũng rất thương cháu. Mọi người đều muốn giúp cháu, nhưng lại không dám chọc giận bác hai. Lần này ông làm người xấu đi, ông nói thì bác hai cháu cũng không dám nói gì."
Thẩm Diệc Bái gọi điện thoại xong đi qua nói, "Huy sẽ đến ngay."
An Noãn vui vẻ trong lòng, trong nháy mắt đó, cô mới hiểu được mình nhớ hắn nhiều thế nào.
Thẩm Diệc Bái vỗ vai cô, "Cháu gái ngốc, còn không mau đi lên rửa mặt chải đầu đi à, xem hai ngày nay cháu suy sụp thế nào rồi."
An Noãn biết nhiều người đứng về phía cô như vậy, trong lòng lập tức như được tắm gội dưới ánh mặt trời, vô cùng ấm áp.
Cô lên tầng, tắm rửa rồi ngồi trước gương trang điểm nhẹ.
Lúc gương mặt tuấn tú vui cười của Mạc Trọng Huy hiện ra trong gương, trong lòng cô lập tức được lấp đầy.
Cô xoay người, Mạc Trọng Huy đã đi đến bên cạnh cô, ôm cô vào lòng, ôm rất chặt, chỉ muốn làm cô vỡ vụn khảm vào cơ thể.
An Noãn cũng ôm chặt eo hắn, lưu luyến mùi hương của riêng hắn.
"Mạc Trọng Huy, em nhớ anh!" An Noãn khàn giọng nói.
Hắn hôn lên dái tai cô, trầm giọng nói hết lần này đến lần khác, "An Noãn, anh yêu em."
"Không phải ông ngoại bảo anh đánh cờ với ông sao? Sao lại lên đây thế?"
"Em vẫn chưa hiểu ý của ông ngoại à? Hả?"
Hắn nói rồi hôn lên trán, lên mắt, lên má cô, một đường đi xuống.
An Noãn đấm hai cái lên ngực hắn, hờn dỗi, "Đáng ghét."
Mạc Trọng Huy vừa đến nhà họ Thẩm, ông cụ Thẩm đã bảo hắn lên tầng. Thẩm Diệc Bái cau mày nói, "Ba, như vậy có ổn không? Chú hai..."
"Con muốn nhìn thấy dáng vẻ Noãn Noãn khổ sở đau lòng à?"
Thẩm Diệc Bái lắc đầu, "Không muốn, rất đau lòng."
"Nếu không muốn, vậy chúng ta toàn lực ủng hộ nó đi, ba tin Diệc Minh sẽ không khăng khăng làm theo ý mình."
"Có lẽ chú hai cũng là vì muốn tốt cho Noãn Noãn, chú ấy muốn tìm một người tốt hơn cho Noãn Noãn."
Ông cụ Thẩm lắc đầu, "Nó không phải là muốn tốt cho Noãn Noãn, nó chỉ là quá hận nhà họ Mạc, bị thù hận che mắt. Nó đã quên mất như thế nào mới là tốt cho Noãn Noãn. Noãn Noãn và Huy trải qua nhiều chuyện như vậy, vì tình yêu này, nó đã buông xuống không ít thù hận, chúng ta còn có lý do gì chia rẽ bọn nó. Ba cũng nói thế với Diệc Minh rồi, chỉ tiếc bây giờ nó không nghe lọt cái gì cả. Ba thấy nó phải đợi đến lúc mất đi sự tín nhiệm và ỷ lại của Noãn Noãn đối với nó, nó mới biết hối hận. Giống như năm đó..."
Ông cụ khẽ thở dài, không nói tiếp nữa.
"Diệc Phái, con phải đồng ý với ba. Nếu như có một ngày ba đi rồi, con nhất định phải giúp ba bảo vệ tốt cho Noãn Noãn, không thể để nó giống như mẹ nó, nhất định phải giúp ba bảo vệ nó thật tốt."
Thẩm Diệc Bái trịnh trọng gật đầu, nghiêm túc nói, "Ba, ba yên tâm, con nhất định sẽ cố gắng hết sức bảo vệ Noãn Noãn, hy vọng em gái ở trên trời có linh có thể yên nghỉ."
Ông cụ Thẩm hít sâu một hơi, bình tĩnh nói, "Lần này Diệc Minh tức giận, cứ nói là ý của ba."
"Con đã dặn dò lính cảnh vệ rồi, coi như không nhìn thấy gì cả, chú hai không hỏi, sẽ không có ai nói cả."
"Giấu được một lần, không giấu được hai lần, dù sao cũng phải để nó biết lập trường của chúng ta, chúng ta vĩnh viễn đứng về phía Noãn Noãn."
Thẩm Diệc Bái gật đầu, đột nhiên nặng nề nói, "Ba, con nghi ngờ..."
Ông cụ Thẩm khoát tay, trầm giọng nói, "Ba biết con muốn nói cái gì, không cần nghi ngờ, cũng đừng đoán, có một số việc hai ba con ta rõ là được rồi, đừng để Noãn Noãn biết, cũng đừng để những người khác biết."
"Ba, con biết rồi."
"Mạc Trọng Huy, hay là anh dẫn em bỏ trốn đi, đi đến nơi bác hai em cũng không tìm được, được không?"
An Noãn vùi đầu trong lòng Mạc Trọng Huy, nói đùa.
Mạc Trọng Huy không biết làm sao vuốt tóc cô, "Đúng là anh từng nghĩ đến rồi, nhưng chỉ cần ở trong nước, cho dù nơi nào, bác hai em cũng có thể tìm được. Nếu như ra nước ngoài, nhất định em sẽ không đi được."
"Vậy cũng không sao, em không tin bác hai em có thể nhốt em cả đời. Hơn nữa bác bận như vậy, ít khi ở nhà, em nói với ông ngoại, sau này chỉ cần em không ra ngoài được, anh sẽ đến nhà, em xem bác có thể làm gì chúng ta?"
Mạc Trọng Huy cười nói, "Em rõ ràng là người của anh, nhưng sao anh lại cảm thấy như vụng trộm thế nhỉ?"
An Noãn hậm hực, "Chúng ta vốn dĩ chính là đang yêu đương vụng trộm."
Mạc Trọng Huy xoay người đè cô xuống dưới, cười xấu xa nói, "Nếu đã là yêu đương vụng trộm, vậy có phải nên quý trọng thời gian không, nghe nói mỗi phút mỗi giây đều rất quý giá."
An Noãn bám lấy vai hắn, nghiêm túc nói một câu, "Mạc Trọng Huy, chúng ta có con đi, có lẽ có con rồi, bác hai cũng không làm gì được chúng ta nữa."