"Nó đang trên đường về rồi, sẽ về ngay thôi."
Thẩm Diệc Minh khẽ gật đầu.
An Noãn lên tầng, nấp ở trong phòng gọi điện thoại cho Mạc Trọng Huy, đầu kia rất nhanh đã bắt máy.
"Mạc Trọng Huy, hôm nay cô gái gia đình giới thiệu cho Thần Bằng đã đến rồi." Giọng An Noãn có chút mệt mỏi, còn có chút thương cảm, "Bác hai em nói, cũng sẽ nhanh chóng tìm một người cho em. Đến lúc đó em nên làm thế nào đây? Chẳng lẽ giống như mẹ em, cắt đứt quan hệ với nhà họ Thẩm à?"
Mạc Trọng Huy ở đầu kia im lặng.
"Mạc Trọng Huy, em sợ, em sợ em kiên trì ở bên anh, bác hai em sẽ làm hại anh, làm hại người nhà anh. Hôm nay gặp bác cả anh ở công viên vĩnh hằng, bác hai hoàn toàn không coi bác cả anh ra gì."
"Không đâu, đó là ân oán của đời bọn họ, không liên quan gì đến chúng ta. An Noãn, chỉ cần chúng ta kiên định yêu nhau, không có bất cứ ai có thể chia rẽ chúng ta cả, tin anh đi."
An Noãn cười, nghiêm túc nói, "Mạc Trọng Huy, em sẽ kiên định yêu anh, cho dù bác hai có phản đối thế nào, đời này em chỉ gả cho anh."
"An Noãn, anh yêu em."
Lời thề luôn quá đẹp, nhưng thực tế lại thường biến thành bóng nước hư ảo, khiến tất cả đều trở thành trống rỗng.
Cúp điện thoại, tâm tình An Noãn tốt hơn nhiều. Hóa ra tình yêu đơn giản như vậy, chỉ cần một câu ngọt ngào của hắn, sẽ có thể xua đi sự sợ hãi và bất an trong lòng cô. Con đường này gian khổ như vậy, cô tự nói với mình, lần này nhất định phải nắm chặt tay nhau, kiên định đi hết.
An Noãn biết tối nay sẽ có một trận cuồng phong bão táp, cô muốn ở trên tầng không đi xuống, nhưng Đậu Nhã Quyên đã đích thân lên, "Noãn Noãn, cháu không xuống không được, ngộ nhỡ Thần Bằng và bác hai cháu căng lên, cháu phải ở giữa khuyên. Cháu không ra tay, không có ai khuyên được hết."
An Noãn mếu máo, nói đùa, "Lại bảo cháu ở giữa làm người xấu, đắc tội cả hai bên."
Đậu Nhã Quyên vuốt tóc cô, cười nói, "Ai bảo bác hai cháu thương cháu nhất, trong cái nhà này có lẽ lời ông nói còn không có trọng lượng bằng cháu."
"Đâu có khoa trương như bác nói chứ. Bác hai không ngày ngày mắng cháu là cháu đã cảm ơn trời đất rồi."
An Noãn đi xuống tầng, Thẩm Thần Bằng cũng vừa vặn về đến.
Tiết Ngọc Lan nhiệt tình giới thiệu với anh ta, "Thần Bằng, đây chính là cô Doãn, Doãn Thi Hàm, cháu gái của ông cụ Doãn mà mẹ vẫn thường nói với con. Lúc còn bé hai đứa từng chơi với nhau đấy."
Thẩm Thần Bằng híp mắt lại, vô cùng phối hợp giơ tay ra, chào hỏi, "Chào cô."
Doãn Thi Hàm cũng thẹn thùng nói "chào anh'.
Cũng không biết tại sao, từ việc giao lưu của hai người bọn họ, An Noãn cảm thấy hình như bọn họ quen nhau, hơn nữa có lẽ còn rất thân.
An Noãn lắc đầu, tự nói mình suy nghĩ nhiều rồi.
Bữa ăn tối nay trừ ba người nhà anh họ cả, còn lại đều đến hết. Thẩm Thần Phong cũng rất nể mặt về nhà, người này là hướng về phía người đẹp. Người trong giới đều lưu truyền một câu nói như vậy, Doãn Thi Hàm là mỹ nữ đẹp nhất Bắc Kinh.
Cô gái này thật sự đẹp đến nỗi làm người ta nghẹt thở, một cái cau mày một nụ cười của cô gần như có thể khiêu khích trái tim người ta. Thẩm Thần Phong nhìn đến ngây người, người này không biết bớt phóng túng chút nào cả.
So sắc đẹp, Cố Thu tuyệt đối không phải là đối thủ của Doãn Thi Hàm. Nhưng ở trong lòng An Noãn, Cố Thu chân thật hơn.
Bữa cơm ăn uống rất tự nhiên, mọi người cũng không cố ý gán ghép Thẩm Thần Bằng và Doãn Thi Hàm. Ông cụ Thẩm tùy ý hỏi sức khỏe của ông nội và tình hình người nhà, Doãn Thi Hàm cười trả lời, nụ cười rất rực rỡ.
Ăn cơm xong, Tiết Ngọc Lan bắt đầu hành động, bảo Thẩm Thần Bằng dẫn Doãn Thi Hàm đến phòng khách ngồi.
Nhà họ Thẩm ai cũng là người tinh ý, Thẩm Thần Bằng và Doãn Thi Hàm đến phòng khách, những người khác cũng tự động tránh đi. Ba bác trai và ông cụ Thẩm đến phòng sách, ba bác dâu ai về phòng người nấy. Thẩm Thần Phong vốn dĩ muốn góp chút náo nhiệt, bị Tiếu Dung đuổi đi.
An Noãn nghĩ rằng không có chuyện của mình nữa, định lên tầng về phòng mình, Doãn Thi Hàm đột nhiên gọi cô lại, "Cô An."
An Noãn hơi khựng lại, vì ban đầu không có ai giới thiệu cô, vậy mà cô gái này lại biết cô.
"Cô An, ngồi xuống nói chuyện cùng chúng tôi đi, nếu không sẽ lúng túng lắm."
An Noãn thật sự không muốn làm bóng đèn, nhưng khách đã lên tiếng rồi, từ chối thì lại thành không nể mặt lắm.
An Noãn ngồi xuống đối diện bọn họ, lễ phép chào hỏi Doãn Thi Hàm.
"Thật ra tôi và Thần Bằng đã biết nhau từ trước rồi, luôn chơi chung với nhau. Tôi thường xuyên nghe bọn họ nhắc đến cô, vẫn luôn rất tò mò về cô, hôm nay gặp mặt, mới biết cô xinh đẹp như vậy."
Lúc nói chuyện khóe miệng cô gái này đầy ý cười, khiến người ta cảm thấy ấm áp, nhưng không biết tại sao, An Noãn luôn cảm thấy không thoải mái.
An Noãn mếu máo, cười khẽ, "Cô Doãn nói đùa rồi, cô Doãn là mỹ nữ đẹp nhất Bắc Kinh."
Doãn Thi Hàm cười nói, "Mỹ nữ đẹp nhất Bắc Kinh gì chứ, là mấy người Thần Bằng nói linh tinh thôi, truyền ra ngoài đúng là để người ta chê cười."
"Tôi cũng có nghe nói chuyện giữa cô An và anh Mạc, bị tình yêu của hai người làm cảm động, không biết bây giờ hai người thế nào rồi? Thật hy vọng người có tình cuối cùng sẽ được ở bên nhau."
An Noãn khẽ cau mày, trong lòng càng không thoải mái hơn.
Thẩm Thần Bằng khẽ nói với An Noãn, "Noãn Noãn, em lên tầng nghỉ ngơi trước đi, nhìn sắc mặt em không tốt lắm."
An Noãn thuận theo lời anh ta nói, "Xin lỗi, hôm nay tôi không được thoải mái lắm, tôi về phòng trước đây."
Lên tầng, tiếng chuông điện thoại đang vang lên.
Ấn nút nghe, giọng nói từ tính của Mạc Trọng Huy oán trách ở đầu kia, "Lại không nghe điện thoại của anh!"
"Anh có biết cô gái gia đình giới thiệu cho Thẩm Thần Bằng là ai không? Mỹ nữ đẹp nhất Bắc Kinh, Doãn Thi Hàm, anh có biết không?"
Đầu kia khựng lại mấy giây, sau đó nói, "Anh từng nghe nói đến."
"Hôm nay em gặp rồi, thật sự rất đẹp, nhưng em cảm thấy nhất định là cô ấy phẫu thuật thẩm mỹ."
Mạc Trọng Huy bật cười thành tiếng ở đầu kia, tiếng cười rất thoải mái.
"Mạc Trọng Huy, anh đừng cười, em nhìn mũi cô ấy đã cảm thấy là giả rồi, còn đôi mắt kia nữa, rất giả, Thần Bằng nhất định sẽ không thích cô ấy."
Mạc Trọng Huy than thở, "Chuyện của người khác, em cứ mặc kệ đi, lựa chọn thế nào, đó là chuyện của Thẩm Thần Bằng. Trong lòng em chỉ cần nghĩ đến anh là được."
"Vâng, em đang nhớ anh."
Giọng nói đầu kia trầm hơn, "An Noãn, anh đang ở bên ngoài nhà họ Thẩm, có thể ra ngoài gặp anh không?"
An Noãn gần như nhảy ra khỏi giường, tức giận mắng, "Mạc Trọng Huy, anh điên rồi à, bác hai em đang ở nhà."
"Anh biết, nhưng vẫn bất tri bất giác lái xe đến đây."
"Mạc Trọng Huy..." Giọng An Noãn mềm xuống, nói không cảm động là giả. Cho dù là một chi tiết nhỏ, một câu nói bình thường, cũng có thể khiến trái tim cô ấm áp, có lẽ đây chính là cái gọi là yêu.