Chereads / Tình đắng / Chapter 381 - Chương 381: Ân oán đời trước (2)

Chapter 381 - Chương 381: Ân oán đời trước (2)

Thẩm Diệc Minh khẽ cười ra tiếng, ôm vai cô cưng chiều nói, "Lần sau bác đến nơi khác khảo sát hoặc là ra nước ngoài công du sẽ dẫn cháu đi, được chứ? Cũng đỡ cho bác ở bên ngoài luôn nhớ cháu, thật mong ngày nào cháu cũng ở bên bác."

An Noãn mím môi, nói đùa, "Bác, bác không giống người công tư bất phân như vậy."

Thẩm Diệc Minh cười càng sảng khoái hơn, "Bác thật sự muốn công tư bất phân một lần vì cháu đấy."

Ông cụ Thẩm thầm thở dài, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.

Lúc ăn tối, cả nhà đến rất đông đủ. Thẩm Diệc Minh là người bận rộn nhất nhà, số lần ông ăn cơm ở nhà rất ít. Bình thường mỗi lần ông về nhà, tất cả mọi người đều sẽ phối hợp với lộ trình của ông. Trên bàn cơm không nói chuyện chính trị, chỉ nói chuyện gia đình. Ăn cơm xong, có lúc ba anh em sẽ đến phòng sách trao đổi. Tình cảm của ba anh em rất tốt, không có bất cứ tranh chấp gì. Ông cụ Thẩm thường nói, đây là chuyện khiến ông vui mừng nhất.

 Hôm nay Thẩm Thần Bằng không về, Thẩm Diệc Minh không vui lắm.

 Tiết Ngọc Lan thì cười giải thích thay anh ta, "Vừa rồi Thần Bằng gọi điện thoại về nói công ty có chuyện, không về được."

 Thẩm Diệc Minh cau mày lại, lạnh lùng nói, "Bà để ý đến con trai một chút, đừng để nó dây dưa với con bé kia nữa."

 "Được, tôi biết rồi."

 Nghe Thẩm Diệc Minh nhắc nhở như vậy, Tiết Ngọc Lan đại khái cũng đoán được chuyện gì.

 "Đúng rồi, ba con giới thiệu cháu gái của tham mưu trưởng Doãn, chúng ta có cần gặp mặt thử không?"

 Ông cụ Thẩm cười nói, "Ngọc Lan, xem con nói kìa, người ba con giới thiệu còn có thể kém à? Sắp xếp cho hai đứa gặp nhau luôn đi."

 Tiết Ngọc Lan nhìn về phía Thẩm Diệc Minh, đại khái là đang đợi lời của ông.

 Thẩm Diệc Minh cau mày, thấp giọng nói, "Sắp xếp gặp mặt đi."

 "Được, vậy lát nữa tôi sẽ gọi điện thoại cho ba tôi. Bây giờ ông cụ nhà tôi rảnh rỗi chẳng có việc gì làm, luôn thích mai mối cho con cháu. Đúng rồi, Noãn Noãn, có cần bảo ông giới thiệu một người cho cháu không? Mắt nhìn người của ông cụ không tệ."

 An Noãn lúng túng cúi đầu xuống, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

 Thẩm Diệc Minh trầm giọng nói, "Sắp xếp ổn thỏa chuyện của Thần Bằng đã, An Noãn để sau hãy nói."

 An Noãn dường như nhìn thấy sóng to gió lớn đang hướng đến nhà họ Thẩm, Thẩm Thần Bằng không giống người dễ dàng thỏa hiệp như vậy.

 Ăn cơm xong ba bác vào phòng sách bàn bạc việc lớn, An Noãn thì bị Tiết Ngọc Lan kéo đến phòng khách uống trà.

Thật ra An Noãn rất muốn chạy trốn, tiếc rằng không tìm được cớ.

 Cuối cùng Tiết Ngọc Lan vẫn lên tiếng, "Noãn Noãn, quan hệ của cháu và Thần Bằng khá gần gũi, cháu nói thật với bác đi, có phải gần đây Thần Bằng lại qua lại với con bé kia rồi không?"

 An Noãn mím môi, im lặng.

 "Noãn Noãn, cháu không nói bác đi điều tra cũng có thể tra được. Quan hệ của cháu và Thần Bằng tốt, bác hy vọng cháu có thể khuyên nhủ nó, bây giờ nó như vậy sẽ chỉ hại con bé kia thôi. Cháu biết đấy, nhà họ Thẩm chúng ta vĩnh viễn không thể nào chấp nhận nó, nếu như bọn nó còn u mê không tỉnh ngộ như vậy, con bé kia sẽ phải trả giá đau thương lắm."

 Trái tim An Noãn thắt lại, vô cùng khó chịu.

 An Noãn không hiểu, hai người yêu nhau đến với nhau, vì sao lại khó khăn như vậy? Đời bọn họ đã không hạnh phúc rồi, bây giờ còn phải kéo theo con cháu của mình hay sao?

Với tính cách của Thẩm Thần Bằng thì nhất định sẽ ầm ĩ long trời lở đất, nhưng anh ta càng ầm ĩ, cuối cùng người xui xẻo chỉ là Cố Thu.

 Có lẽ rất nhiều người hâm mộ Cố Thu được Thẩm Thần Bằng yêu. Nhưng theo An Noãn thấy, cô ấy mới là người đáng thương nhất. Cô ấy vĩnh viễn không thể trở thành vợ của Thẩm Thần Bằng, cho dù ở bên nhau cũng không được công khai. Cô ấy không thể nào sinh con cho Thẩm Thần Bằng, cho dù sinh, đứa bé cũng giống như cô ấy, là một đứa con riêng không danh không phận. Nếu như rời khỏi Thẩm Thần Bằng vẫn sẽ không hạnh phúc, người từng yêu Thẩm Thần Bằng, lại được Thẩm Thần Bằng yêu, đời này còn có thể yêu người khác nữa sao?

"Bác, cháu hy vọng bác đừng làm hại cô gái kia, cô ấy vô tội, cô ấy cũng không muốn ở bên anh họ, là anh họ không bỏ được cô ấy."

Tiết Ngọc Lan cười lạnh, "Noãn Noãn, cháu quá ngây thơ rồi, bác không tin trên thế giới này có người nỡ từ chối Thần Bằng. Nếu như bây giờ con bé kia buông tay, cuộc sống của nó sẽ rất yên bình. Nếu như nó bám riết không bỏ, chúng ta chỉ có thể dùng thủ đoạn không bình thường thôi."

Hít sâu một hơi, Tiết Ngọc Lan nghiêm túc nói với An Noãn, "Noãn Noãn, nếu như cháu có thể liên lạc với con bé kia thì chuyển lời của bác cho nó. Bác cũng không muốn tuyệt tình quá, nhưng rất nhiều lúc chúng ta cũng có nỗi khổ tâm buộc phải như vậy. Noãn Noãn, cháu đừng cảm thấy chúng ta ác. Cái giới này chính là như thế, người ngoài thấy vinh quang xinh đẹp, không nhìn thấy anh lừa tôi gạt tranh giành cấu xé lẫn nhau bên trong. Nói một ví dụ rất đơn giản, đứng sai phương hướng, thể hiện sai lập trường, có lẽ sẽ phải dùng cả dòng họ để trả giá. Cho nên mỗi bước đều phải dè dặt, cháu hiểu chứ?"

 An Noãn oán thầm trong lòng, cho nên phải dùng hạnh phúc của con mình để đánh đổi, để địa vị vốn đã rất lớn mạnh càng kiên cố hơn.

 Đêm hôm đó nằm ở trên giường, An Noãn không ngủ được, không biết là đang thương tiếc thay Cố Thu, hay là đang lo lắng cho mình.

 Tiếng chuông điện thoại vang lên, cô biết là Mạc Trọng Huy gọi đến.

 Cô ấn nút nghe, giọng nói trầm mạnh của hắn truyền đến, "Em ăn cơm chưa?"

Cô uể oải trả lời, "Em ăn rồi, đang nằm trên giường chuẩn bị ngủ."

 "Sao lại ỉu xìu thế, xảy ra chuyện gì rồi?"

 "Người nhà đang giới thiệu bạn gái cho Thần Bằng, anh ấy và Cố Thu không có khả năng rồi."

 Mạc Trọng Huy ở đầu kia không biết làm sao cười nói, "Mọi người đã sớm biết điều này, Thần Bằng còn rõ hơn ai hết. Em luôn để ý đến chuyện của người khác như vậy, sau này dùng hết những tâm tư này đối với anh được không?"

 An Noãn hừ một tiếng.

 "Ngày mai bác hai em có nhà không?"

 "Không, ngày mai bác hai lại phải đến nơi khác khảo sát rồi."

 Mạc Trọng Huy rất vui vẻ, cười nói ở đầu kia, "May mà bác ấy là người bận rộn."

 "Nếu như bác hai cứ phản đối chúng ta ở bên nhau mãi thì làm thế nào?"

 Mạc Trọng Huy ở đầu kia im lặng một lát, sau đó cười an ủi, "Sẽ không đâu, chỉ cần chúng ta đủ kiên định, bác ấy sẽ không có lý do gì phản đối mãi cả. An Noãn, em sẽ yêu anh mãi chứ?"

 An Noãn cười trêu đùa, "Em không yêu anh."

 Đầu kia tức giận thở hổn hển nhưng không so đo với cô.

 "Đúng rồi, ngày mai anh dẫn em đi gặp một người, sáng sớm anh sẽ đón em."

 "Gặp ai? Lý Hân Như vợ chưa cưới của anh à?"

 Mạc Trọng Huy mắng một tiếng, cô nhóc này có thôi đi không hả.

 "Bác cả anh, ngày mai bác ấy có thời gian, muốn gặp em."

 An Noãn nói đùa, "Đây coi là gặp phụ huynh à? Tại sao không phải là gặp ba mẹ anh?"

 "Trong nhà anh bác cả là người quyết định, bác ấy muốn gặp mặt em, nếu như bác ấy đồng ý cho chúng ta ở bên nhau, có lẽ ba mẹ anh sẽ không có ý kiến gì."