"Em đã ngủ rồi còn cùng anh đưa Cố Thu về. Hơn nữa, anh đưa Cố Thu về rồi sẽ không đi nữa, chẳng lẽ em cũng ở cùng anh và cô ấy à?"
An Noãn bĩu môi, cúi thấp đầu xuống.
Thẩm Thần Bằng ôm vai cô đi đến bên cạnh Mạc Trọng Huy, vỗ vai Mạc Trọng Huy, "Em gái tôi giao cho cậu đấy, đưa em ấy về nhà an toàn."
Mạc Trọng Huy gật đầu, lạnh nhạt nói với An Noãn, "Cô An, mời cô đi cùng tôi."
"Cô An?" Khóe miệng Thẩm Thần Bằng giật giật, tức giận mắng, "Hai người xong chưa vậy, như vậy vui lắm à? Giả bộ đi, xem hai người giả bộ được đến lúc nào!"
"Cố Thu, chúng ta đi." Thẩm Thần Bằng ôm Cố Thu rời đi, mặc kệ hai người họ.
Có lẽ Lý Hân Như đến phòng vệ sinh, lúc này trở lại nhìn thấy An Noãn và Mạc Trọng Huy đứng cạnh nhau, cô ta theo bản năng cau mày lại.
"Huy, chúng ta đi thôi." Cô ta đi qua khoác vào cánh tay Mạc Trọng Huy, thuận miệng hỏi một câu, "Chị An Noãn, chị muốn đi cùng chúng tôi à?"
An Noãn lắc đầu, "Không, hai người đi đi, tôi gọi tài xế đến đón."
"Vậy chúng tôi đi trước đây, chị An Noãn một mình phải cẩn thận nhé."
Lý Hân Như khoác cánh tay Mạc Trọng Huy rời đi.
An Noãn đi ra khỏi câu lạc bộ, không gọi cho tài xế, muộn thế này rồi cô không muốn muốn quấy rầy bất cứ ai cả.
An Noãn đứng ở phía xa đợi taxi. Tối nay gió hơi lớn, An Noãn chỉ mặc một chiếc váy dài, gió thổi bay làn váy, làm tóc cô rối loạn.
Cô luôn bị hắn nhìn thấy lúc nhếch nhác nhất. Xe của Mạc Trọng Huy dừng lại trước mặt cô, cửa kính xe hạ xuống, Lý Hân Như ngồi ở ghế phụ gọi cô, "Chị An Noãn lên xe đi, chúng tôi đưa chị về."
"Không cần đâu, cảm ơn, tài xế đã đang trên đường đến rồi."
An Noãn nói xong lời này, xe lao vút đi, tốc độ nhanh đến nỗi làm người ta líu lưỡi không nói nên lời.
"Hình như chị An Noãn không để ý đến anh lắm, biết anh sắp kết hôn, có vẻ chị ấy chẳng buồn chút nào."
Đầu ngón tay nắm vô lăng của Mạc Trọng Huy trắng bệch.
"Huy, trong lòng chị ấy không có anh, anh cảm thấy người như vậy đáng để anh yêu sao? Quên chị ấy đi, chúng ta kết hôn thật có được không? Em nhất định sẽ yêu anh."
"Két!" một tiếng, Mạc Trọng Huy dừng xe ở ven đường, giọng nói lạnh như băng rít nhẹ, "Xuống xe!"
"Huy, muộn thế này rồi anh bảo em xuống xe, em về bằng cách nào."
"Cút!"
Trong bóng đêm, giọng nói của hắn như dã thú gầm thét, cuối cùng Lý Hân Như không dám chọc giận hắn, ngoan ngoãn xuống xe.
Xe hắn không đi thẳng mà quay ngược lại một trăm tám mươi độ, chạy lại hướng cũ.
Lý Hân Như đứng ở ven đường, móng tay thon dài gần như ghim vào trong thịt, là mình thấp hèn, có thể trách được ai. Hắn bảo cô diễn cùng với hắn, cô tất tả bay từ Hồng Kông qua đây. Biết rõ hôn lễ là giả, sự dịu dàng của hắn là giả, nhưng cô vẫn trầm luân rơi vào.
Cho dù cô có cố gắng nhiều thế nào, cho dù cô có yêu hắn nhiều thế nào, trong mắt hắn vĩnh viễn chỉ có thể nhìn thấy An Noãn.
Tối nay, khi tất cả mọi người ầm ĩ bảo bọn họ hôn nhau, cô tưởng là lần này thế nào hắn cũng phải hôn mình, thầm nghĩ lần này phối hợp diễn miễn phí với hắn cuối cùng cũng có thể lấy được chút lợi. Nhưng ngoài dự liệu là Mạc Trọng Huy lại vân đạm phong khinh nói với người đề xướng kia, "Muốn chơi kích thích hơn không? Cậu hôn cô ấy đi."
Người kia bị dọa sợ, bầu không khí lập tức hạ xuống đến điểm đóng băng.
Thẩm Thần Bằng hắng giọng, giảng hòa, "Ôi chao, tại sao lại hôn, phụ nữ ngọt bằng rượu được à? Các anh em uống rượu đi."
Sau đó không có ai dám ầm ĩ nữa, mọi người đều dè dặt nhìn sắc mặt Mạc Trọng Huy.
Cái người phụ nữ ngu ngốc đó, Thẩm Thần Bằng cố ý khích cô ta và Mạc Trọng Huy, nhưng cô ta lại nói ra câu "chúc hai người trăm năm hòa hợp mãi mãi bên nhau". Lúc đó cô ngồi cạnh Mạc Trọng Huy, cảm giác rõ ràng được toàn thân hắn tỏa ra hơi thở lạnh lẽo.
Lý Hân Như lau nước mắt, thành phố xa lạ, đường phố xa lạ, người đi đường xa lạ, một chiếc xe taxi cũng không có.
Cô nói An Noãn không đáng để hắn yêu, mà hắn lại đáng để mình yêu sao? Con người đều không có lòng tự trọng, biết rõ không có kết quả những vẫn bất chấp xông về phía trước.
Xe của Mạc Trọng Huy lao về câu lạc bộ, hắn nhìn thấy An Noãn vẫn đứng trong gió rét, một khắc kia, trái tim hắn thắt lại.
Thẩm Thần Bằng mắng hắn rất đúng, cho dù giả vờ thế nào, cho dù có mạnh mẽ thế nào, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn chạy đi dỗ dành cô.
Xe của Mạc Trọng Huy lại dừng ở trước mặt cô, cửa xe hạ xuống, nhưng Lý Hân Như không có ở đây.
"Lên xe!"
Giọng hắn trầm thấp quyết đoán.
An Noãn mím môi, nhỏ giọng nói, "Thật sự không cần, tài xế đã đến đón tôi rồi."
Mạc Trọng Huy đấm lên vô lăng, mở cửa xuống xe, gầm lên giận dữ với cô, "Chịu thua trước mặt anh khó đến thế sao?"
An Noãn bị hắn mắng thì ù ù cạc cạc, vô tội nhìn hắn.
"Anh nói một lần cuối cùng, lên xe."
An Noãn cắn môi, cũng đúng lúc này, xe thể thao của Thẩm Thần Phong đột nhiên dừng ở trước mặt cô, hiển nhiên là anh ta cũng đi từ câu lạc bộ ra ngoài.
Thẩm Thần Phong xuống xe, nghi ngờ nhìn bọn họ, "An Noãn, sao thế? Mấy giờ rồi, tại sao em vẫn ở bên ngoài?"
An Noãn kéo cửa xe của Thẩm Thần Phong, ngồi vào trong xe.
Thẩm Thần Phong nhất thời không phản ứng nổi, áy náy nhìn về phía Mạc Trọng Huy, "Có phải tôi quấy rầy chuyện tốt của cậu rồi không? Tôi bảo con bé xuống."
Mạc Trọng Huy siết hai tay lại, con ngươi híp chặt, mặt đầy vẻ hung ác.
Hắn vào xe, lao vút đi.
Thẩm Thần Phong gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Thẩm Thần Phong vốn dĩ không muốn về nhà họ Thẩm, nhưng nhóc con này ngồi ở trên xe của anh ta, anh ta chỉ đành ngoan ngoãn về nhà, ngày mai thế nào cũng nghe mọi người lải nhải.
"Noãn, em và Huy làm sao thế? Vừa rồi hai người đang cãi nhau à?"
"Không."
An Noãn nghiêng đầu ra ngoài cửa sổ, mệt mỏi nhắm mắt lại.
"Nhóc con, nếu em đã chia tay với Lâm Dịch Xuyên rồi, còn không mau ôm Huy vào trong lòng đi, còn đợi cái gì nữa? Em tưởng là hai người vẫn trẻ lắm, còn có thể có mấy năm mà lãng phí nữa à?"
"Đưa em đến Shine."
An Noãn đột nhiên nói một câu, Thẩm Thần Phong bị dọa ngơ ngác.
Anh ta giơ tay kiểm tra nhiệt độ trán cô, "Nhóc con, anh chỉ nói vậy thôi, em không cần đi hiến thân vào lúc này chứ."
"Đưa em đến Shine, em có lời muốn hỏi anh ấy."
Thẩm Thần Phong bĩu môi, ngoan ngoãn quay đầu lại.
Mạc Trọng Huy đi từ phòng tắm ra ngoài, tâm tình cực kỳ khó chịu, nghe thấy có người lớn tiếng gõ cửa, hắn cau mày ra mở cửa.
Nhìn thấy An Noãn đứng ở ngoài cửa, một khắc đó, hắn tưởng là mình xuất hiện ảo giác.