"Tôi nói rồi, cho dù cô ta có cầu xin tôi, tôi cũng không cần cô ta nữa."
Mạc Trọng Huy lạnh lùng nói xong thì cúp điện thoại.
Thẩm Thần Bằng nhìn cuộc điện thoại đã bị ngắt mà tức đến mức muốn đạp chân.
Được lắm Mạc Trọng Huy, bây giờ cậu cứ làm quá lên đi, để tôi xem xem cậu có thể kiên trì được bao lâu. Đến lúc cậu ngoan ngoãn dỗ dành Noãn Noãn, tôi sẽ vả miệng cậu cho mà xem.
Đầu bên kia, Mạc Trọng Huy đã cúp điện thoại, trong lòng hắn không biết phải có cảm xúc như thế nào.
Hắn cảm thấy khó có thể tin, nhưng lời của Thẩm Thần Bằng không giống như đang nói dối.
Hắn bực bội đi qua đi lại trong phòng làm việc, hắn tự hỏi mình, nếu cô thật sự đã chia tay với Lâm Dịch Xuyên thì là bởi vì hắn sao?
Ngẫm lại, hắn lại cảm thấy mình đang tự đa tình, người phụ nữ kia đã có lúc nào từng cân nhắc tới cảm nhận của hắn đâu. Cô còn hận không thể xé nát tim hắn ra, hắn càng đau đớn thì cô càng vui vẻ.
Hắn cầm điện thoại gọi cho Trương Húc, bảo cậu ta đi điều tra.
Chỉ một lúc sau, trợ lý Trương gõ cửa tiến vào, vẻ mặt cậu ta rất nghiêm túc, lại có phần kích động nói với Mạc Trọng Huy: "Ngài Mạc, tôi đã đi điều tra, là thật ạ, Lâm Dịch Xuyên đã mang theo con của anh ta về Luân Đôn."
Ánh mắt Mạc Trọng Huy thoáng sáng lên, nhưng hắn che giấu rất khá.
"Ngài Mạc, xem ra cô An đã thật sự chia tay với Lâm Dịch Xuyên rồi, anh có tính toán gì không ạ?"
"Tiếp tục chuẩn bị hôn lễ."
Trợ lý Trương hơi giật mình, cho là mình nghe nhầm.
"Ngài Mạc, làm thế có được không? Với tính cách của cô An…"
Mạc Trọng Huy liếc nhìn cậu ta rồi lạnh lùng nói: "Tôi kết hôn không cần cân nhắc đến suy nghĩ của cô ấy."
Khóe miệng của trợ lý Trương nhẹ giật, "Vậy được, tôi sẽ dựa theo yêu cầu của anh để đi làm."
Trong lòng trợ lý Trương nói thêm một câu: Cuối cùng ngài đừng có mà hối hận đấy, cứ cố ngang cho lắm vào.
Đến đêm khuya, An Noãn nhận được tin nhắn của Lâm Dịch Xuyên, chỉ có một câu đơn giản: "Đã đến Luân Đôn, mọi chuyện đều ổn."
An Noãn vẫn không ngủ được, cô xuống giường, choàng tạm cái áo khoác rồi đi ra ban công.
Ngoài cửa sổ chỉ có ánh trăng sáng trong vẩy xuống mặt đất. Quanh đi quẩn lại, cô thấy mình lại về nơi cũ, chỉ không biết người kia có còn ở đó đợi cô.
Trong mối quan hệ này, cô làm tổn thương hắn và cô cũng phải chịu đựng nỗi đau trong lòng. Có lẽ tình cảm chính là như vậy, biết rõ ở bên nhau sẽ bị thương, sẽ đau, nhưng vẫn yêu không chùn bước.
Hôm sau, An Noãn đến nghĩa trang, cô ở đó với ba mình trọng vẹn cả một ngày. Có rất nhiều lời cô không nói nên lời, nhưng cô hi vọng ông có thể hiểu và thông cảm cho mình.
"Ba, từ nhỏ đến lớn ba vẫn luôn rất thương con, ngay cả lúc trước con liều lĩnh theo đuổi Mạc Trọng Huy, ban đầu ba cũng cực lực phản đối, nhưng về sau lại ủng hộ con, bởi vì ba không nỡ nhìn thấy con khổ sở. Hiện tại, nếu như con làm ra quyết định có lỗi với ba, hy vọng ba có thể tha thứ cho con, giống như trước đây ba đã ủng hộ con."
"Rất rất nhiều lần con đã nghĩ, không thể để cho ba hi sinh vô ích được, con liều mạng kiềm chế tình cảm của mình, làm tổn thương anh ấy, tổn thương mình. Nhưng mà trái tim con thật sự rất đau, con hi vọng biết nhường nào là ba có thể tha thứ cho con, con cầu xin ba."
Sáng sớm Thẩm Thần Bằng đã đi tìm Mạc Trọng Huy, lúc này hắn đang nhàn nhã ngồi ăn sáng với Lý Hân Như.
Thẩm Thần Bằng ngồi vào giữa hai người bọn họ, tức giận nói: "Không ngại thêm một người nữa cùng ăn sáng chứ?"
Mạc Trọng Huy nhíu mày, Lý Hân Như thì thấy hơi khó chịu với cái người đột nhiên xen vào này, nhưng cô biết rõ thân phận của anh ta nên đành phải cười chào đón.
"Nghe nói hai vị muốn kết hôn, hôn lễ định vào tháng sau, hai nhà các vị có địa vị cao như vậy chắc cũng phải tổ chức một hôn lễ thế kỷ nhỉ? Vội vàng thế này đến lúc đó có thể nào sẽ quá mất mặt không?"
Mạc Trọng Huy không nói gì, Lý Hân Như thì mỉm cười, nói: "Chúng tôi không quan trọng về quy mô hôn lễ, chỉ cần có cô dâu chú rể là đủ rồi. Tôi cũng không phải người thích hư vinh, Huy cũng không phải."
Thẩm Thần Bằng giật khóe miệng, anh ta thật sự muốn đánh người.
"Đúng rồi, hai người đã chọn được phù dâu chưa? Chưa có thì bảo tôi, tôi có một ứng cử viên không tệ muốn đề cử đấy, là em gái tôi An Noãn, gần đây con bé mới chia tay với bạn trai, thời gian nhàn rỗi khá nhiều, thế nào? Được không?"
Thẩm Thần Bằng thấy khóe miệng Mạc Trọng Huy hơi mím lại, trên trán hắn rơi xuống mấy đường vạch đen.
Lại giả vờ, cứ giả vờ đi, để tôi xem cậu có thể giả vờ đến khi nào.
Lý Hân Như cười nói, "Tốt quá, tôi cũng đang có ý đó, nếu chị An Noãn có rảnh thì đúng là không còn gì tốt hơn."
"Vậy được, giờ tôi gọi điện cho nó luôn."
Thẩm Thần Bằng lấy điện thoại ra gọi cho An Noãn, tiếng chuông đổ một lúc lâu nhưng vẫn không có ai bắt máy, anh ta lại nhẫn nại gọi thêm mấy lần nữa, nhưng vẫn không có ai nghe.
"Ôi, con bé này không nghe máy, sáng sớm hôm nay đã đi ra ngoài mà không biết đi đâu. Nó lại vừa mới chia tay xong, thật khiến người ta phải lo lắng."
Anh ta cố ý nói cho người nào đó nghe, và người nào đó hơi nhíu mày lại.
"Ối dồi, mắt tôi nháy cả ngày hôm nay rồi đấy, cũng không hiểu sao tâm trạng lại thấy bực bội, giống như sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Thôi được rồi, hai người cứ từ từ ăn đi nhé, tôi phải đi tìm em gái tôi đây, nhỡ mà xảy ra chuyện gì thì hối hận cũng đã muộn."
Mỗi một câu một từ Thẩm Thần Bằng nói ra đều là nói cho Mạc Trọng Huy nghe, anh ta cũng đang không ngừng quan sát nét mặt của Mạc Trọng Huy, cái thằng này, chắc trong lòng lo lắng gần chết rồi mà ngoài mặt lại giả vờ như nhẹ nhàng bình thản lắm.
"Xin lỗi, tôi đi vệ sinh một lát."
Lý Hân Như đang ăn chiếc bánh gato vị matcha thì bị đau bụng, cô ngượng ngùng xin đi vệ sinh.
Thẩm Thần Bằng không bỏ sót một nửa chiếc bánh gato Lý Hân Như đang ăn dở, anh ta hơi cong môi cười, "Tôi nhớ hình như em gái tôi thích nhất là vị này, thật không ngờ vợ chưa cưới của cậu cũng có sở thích y như vậy, thì ra có rất nhiều người có sở thích nhìn người giống nhau, mà sở thích về đồ ăn cũng giống vậy. Nhưng hình như vợ chưa cưới của cậu ăn cái bánh này vào lại bị tiêu chảy thì phải."
Mạc Trọng Huy hờ hững ăn cháo của mình, hắn vẫn giữ yên lặng.
Thẩm Thần Bằng rất ngứa mắt cái dáng vẻ giả vờ bình tĩnh này của Mạc Trọng Huy, anh ta nói to: "An Noãn chia tay Lâm Dịch Xuyên là vì ai vậy nhỉ? Con bé là người lương thiện, phải tổn thương Lâm Dịch Xuyên và đứa bé kia, chắc chắn trong lòng nó không dễ chịu gì, cậu không ở bên cạnh nó thì thôi, lại còn đi hẹn hò với người phụ nữ khác, cậu cố tình trêu tức nó đấy à?"
"Huy, cậu đừng trách tôi không khuyên cậu, cơ hội không phải ngày nào cũng có. Bây giờ cậu cứ giày vò như thế đi, cậu và tôi đều biết tính tình của con bé, cậu muốn nó thỏa hiệp trước với cậu, xin cậu kết thúc với Lý Hân Như á, không bao giờ có đâu. Thậm chí, bây giờ cậu có đi dỗ con bé, con bé còn suy nghĩ có nên tha thứ cho cậu hay không đấy. Cơ hội tới, cậu không nắm cho chắc, lại còn ở đây làm mình làm mẩy, tôi đúng là bị cậu làm cho tức chết rồi."
Mạc Trọng Huy vẫn thờ ơ.
"Con mẹ nó, tôi muốn đánh người quá đi mất! Được rồi, tôi mặc kệ chuyện của các người, cứ việc giày vò nhau đi. Chuyện của ông đây còn đang loạn hết lên đây, không rảnh đi quan tâm các người đâu. Tôi đi tìm em gái đã, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cậu không đau lòng nhưng mà tôi đau."
Nói rồi, Thẩm Thần Bằng vội vã đi mất.