Tiếng bước chân vang lên, chắc là Thẩm Thần Bằng lặng lẽ đi lên tầng.
An Noãn đứng ở huyền quan, không dám đi vào trong.
"Thằng bé Thần Bằng, đợt này hình như lại qua lại với con bé đấy." Tiết Lan Ngọc bất đắc dĩ nói.
Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài, lạnh nhạt nói, "Bây giờ cứ kệ cho nó chơi bời, đến lúc cần kiềm chế bản tính lại tự khắc phải kiềm chế."
"Chỉ sợ đến lúc đó không quay đầu được nữa."
"Không đâu, đàn ông nhà họ Thẩm sẽ lấy đại cục làm trọng." Khi nói đến câu này, giọng của Thẩm Diệc Minh có phần nặng nề.
"Bây giờ mấy giờ rồi, An Noãn vẫn chưa quay về à?"
Nghe thấy Thẩm Diệc Minh hỏi như vậy, An Noãn vội vàng đi về phía phòng khách.
Tiết Lan Ngọc cười cười nói, "Đây, không phải về rồi đây sao? Noãn Noãn, cháu ăn cơm chưa? Sao bây giờ mới về nhà?"
"Cháu ở bên ngoài có chút việc, đã ăn tối rồi ạ. Bác hai, bác gái, cháu về phòng nghỉ ngơi trước đây ạ, hai bác cũng nghỉ ngơi sớm, chúc hai bác ngủ ngon."
An Noãn đang định lên tầng, Thẩm Diệc Minh đã cất giọng mệt mỏi gọi cô lại, "Đợi đã."
"Bác hai có chuyện gì cần dặn dò nữa ạ?"
An Noãn hôm nay vô cùng xa lạ, Thẩm Diệc Minh khẽ nhíu mày, "Cháu về muộn thế này, ở bên ngoài đã xảy ra chuyện gì à?"
"Đột nhiên thấy không thích căn hộ mà cháu đã ưng ý từ trước nữa, cho nên thương lượng về chuyện trả nhà với bên môi giới."
Thẩm Diệc Minh gật đầu, đứng dậy đi về phía An Noãn, giơ tay xoa đầu cô, nói bằng giọng cưng chiều, "Chuyện nhà cửa cứ giao cho bác đi, cháu đừng lo lắng lung tung về chuyện này, dù sao bây giờ cũng không vội tính đến việc kết hôn."
"Bác ơi, cháu hơi mệt, cháu xin phép về phòng trước."
"Đi đi, ngủ một giấc tử tế, ngày mai cùng bác đi thăm mộ, thăm ba mẹ cháu."
An Noãn gật đầu, cất bước chân nặng nề đi lên tầng.
Lúc ngang qua cửa phòng của Thẩm Thần Bằng, bước chân của An Noãn khựng lại, do dự trong chốc lát, cô vẫn bước tới và gõ cửa.
Thẩm Thần Bằng mở cửa cho cô, thản nhiên nói rằng, "Anh biết ngay là em mà. Yên tâm đi, anh rất ổn, không cần an ủi hay gì đâu."
Tất cả những câu an ủi của An Noãn bị chặn lại nơi khóe miệng.
"Thế này đi, vào đây ngồi cùng anh một lát."
"Hôm nay em gặp được Cố Thu ở quán cà phê."
Đôi đồng tử vốn có vẻ lạnh nhạt của Thẩm Thần Bằng lập tức sáng ngời lên.
"Hai người lại hẹn hò rồi phải không?"
Thẩm Thần Bằng gật gật đầu, buồn bã trả lời, "Anh ép cô ấy đấy. Rõ ràng biết mình không thể cho cô ấy hạnh phúc nhưng vẫn ép cô ấy. An Noãn, em có biết không, anh đã nhẫn nhịn quá lâu, anh nhịn không đi gặp cô ấy, cố gắng bắt mình quên cô ấy, nhưng vẫn không cầm lòng được. Anh nói với bản thân mình, cho dù chỉ có một ngày được ở bên cạnh cô ấy, anh cũng phải ở bên cô ấy thật hạnh phúc. Hóa ra thực tế thực sự ngắn ngủi như vậy."
"Họ quá giỏi, họ tìm cả ông ngoại anh, từ nhỏ đến lớn, anh chỉ nghe lời mỗi ông ngoại. Lần này, nếu như anh phản kháng, chắc sẽ hại đến Cố Thu. An Noãn, nếu như em là anh, em sẽ làm thế nào?"
"Em không biết."
Thẩm Thần Bằng ngả người lên sofa, hai mắt nhắm chặt, trầm giọng nói, "Chắc anh sẽ ngoan ngoãn lấy cô Doãn kia."
"Vậy Cố Thu thì sao?"
"Nếu như cô Doãn rộng lòng, độ lượng, Cố Thu sẽ ở lại Bắc Kinh. Nếu như cô Doãn hẹp hòi, nhỏ nhen, anh chỉ có thể đưa Cố Thu ra nước ngoài. Nếu sớm biết sẽ thế này, lúc trước anh không nên chọc cô ấy, để chính mình chìm đắm vào đó, bây giờ muốn rút ra đúng là rất khó khăn."
"À phải rồi, Noãn Noãn, em với Huy thế nào rồi?"
An Noãn khựng lại, lí nhí nói, "Cắt đứt quan hệ rồi."
Thẩm Thần Bằng bỗng chốc mở to hai mắt, "An Noãn, anh thực sự muốn bóp chết em, sao em có thể bướng bỉnh như thế? Tính cách của em giống ai vậy?"
Cô không nói gì, chỉ cúi đầu xuống.
"Huy ở trước mặt em còn chưa đủ nhún nhường sao? Em còn muốn cậu ấy làm gì nữa?"
"Tại sao mọi người đều khuyên em ở bên cạnh anh ta vậy?"
Thẩm Thần Bằng khẽ thở dài, nghiêm túc nói, "Bởi vì trong giới của chúng ta, tình cảm thật lòng đã không còn nhiều nữa."
"An Noãn, anh cảm thấy Lâm Dịch Xuyên rất quá đáng, rõ ràng biết em không yêu anh ta, vẫn còn dùng đứa trẻ để trói buộc em, quả thật không xứng mặt đàn ông. Anh không hiểu anh ta quấn lấy em như vậy có tác dụng gì, cho dù nằm chung trên một chiếc giường, trong lòng em vẫn luôn nghĩ về người khác, anh ta không thấy khó chịu sao?"
"An Noãn, anh cảm thấy dạng như Lâm Dịch Xuyên không thể gọi là tình yêu, anh ta chỉ muốn sở hữu em. Thật lòng yêu một người là không muốn làm khó cô ấy, người đàn ông như thế này, em đi theo anh ta sẽ rất nguy hiểm. Bây giờ vẫn chưa kết hôn, anh ta nhân nhượng em mọi chuyện, cũng có thể nhẫn nhịn việc trong lòng em có người đàn ông khác. Đến khi chính thức kết hôn và sống cùng nhau rồi, anh ta sẽ không cam lòng đâu. Thật đấy, em tin anh đi, anh lăn lộn ở bên ngoài bao nhiêu năm, anh có kinh nghiệm hơn em, Lâm Dịch Xuyên chắc chắn là một người rất mưu mô mới nghĩ đến việc lợi dụng con trẻ."
An Noãn bĩu môi, thản nhiên nói, "Anh ấy không phải người như vậy đâu!"
"An Noãn, anh thực sự muốn bóp chết em. Được rồi, bắt đầu từ bây giờ, anh sẽ không nói với em về bất kì chuyện tình cảm nào nữa, em chỉ cần nhớ cho kĩ, sau này em đừng tìm anh mà khóc, người như em hoàn toàn không xứng đáng được thông cảm, đúng là khiến người ta tức nhồi máu."
Thẩm Thần Bằng còn muốn mắng chửi khó nghe hơn, nhưng rồi vẫn không nói ra miệng.
"Huy đúng là xúi quẩy, Cố Thu của anh đáng yêu hơn em, đi đi, không muốn nhìn thấy em nữa."
An Noãn nằm trên chiếc giường rộng lớn của mình, gọi điện thoại cho Lâm Dịch Xuyên, nói với anh chuyện nhà cửa có chút vấn đề, không mua được căn hộ kia.
Lâm Dịch Xuyên ở đầu dây bên kia an ủi cô, "Không sao, dù sao chúng ta cũng không cần ở gấp, đợi anh đến Bắc Kinh, chúng ta cùng đi chọn nhà."
"Lâm Dịch Xuyên, chuyện bên phía anh đã giải quyết đến đâu rồi?"
"Shally đã quyết định, anh thuyết phục cỡ nào cũng không có tác dụng."
"Cô ấy bị công ty nào lôi kéo đi mất vậy?"
"Một công ty thiết kế của Trung Quốc, anh đoán tiền lương hằng năm mà bên đó hứa hẹn chắc phải gấp đôi JM, nếu không Shally sẽ không động lòng đâu."
Công ty thiết kế của Trung Quốc, trái tim An Noãn như chợt lỡ một nhịp, cô lí nhí hỏi, "Tại sao anh không tăng lương để giữ cô ấy lại?"
"Cô ấy không xứng đáng nhiều tiền như vậy. Hơn nữa cô ấy đồng ý với anh, không dẫn theo lính tráng nào của JM đi cùng, đối phương còn giúp cô ấy trả cho JM một món tiền hủy hợp đồng khá nhiều."
An Noãn hít một hơi thật sâu, bình tĩnh hỏi lại, "Lâm Dịch Xuyên, anh có biết rõ lai lịch của đối phương không?"
"Công ty đối phương vừa mới thành lập chưa lâu, ở ngay Bắc Kinh, hiển nhiên là nhắm vào anh. An Noãn, anh không muốn đoán già đoán non, nhưng thế nào cũng có một ngày chân tướng lộ ra."
Cô vô thức buột miệng nói, "Không thể nào là Mạc Trọng Huy, anh ấy không nhàm chán đến thế đâu."
"Chỉ mong là vậy. Nhưng nếu như là anh ta thật, anh cũng không sợ, nếu như anh ta nghĩ chỉ một Shally đã có thể lật đổ anh, vậy thì quá nực cười rồi."
An Noãn mím môi, khẽ cất tiếng hỏi, "Lâm Dịch Xuyên, có cần em về công ty giúp anh không?"