Ánh mắt Mạc Trọng Huy hơi mơ hồ, nhưng giọng nói lại kiên định, "Vợ của Mạc Trọng Huy tôi đời này chỉ có thể là An Noãn."
Trái tim Lý Hân Như đau đớn.
"An Noãn đã không cần anh nữa, chị ta sắp kết hôn với Lâm Dịch Xuyên rồi, anh còn một lòng một dạ với chị ta nữa sao?"
Mạc Trọng Huy cay đắng nói: "Vợ của tôi, tôi làm sao có thể để cô ấy lấy người khác được."
"Anh có ý gì?"
"Tôi có thể dung túng cho cô ấy giận dỗi, nhưng không thể chấp nhận cho cô ấy làm ẩu."
Lúc Mạc Trọng Huy nói những lời này, trong mắt tràn đầy cưng chiều. Giây phút này, Lý Hân Như thấy được tình yêu thực sự trong mắt một người đàn ông lạnh lùng, lòng cô vô cùng đau đớn, nếu như tình yêu này thuộc về cô, cô tình nguyện dùng tất cả những gì cô đang có để đổi lấy.
An Noãn nhận cuộc điện thoại của bên môi giới, họ nói với cô có căn phòng rất phù hợp với yêu cầu, vị trí tốt, trang trí đẹp, giá cả vừa phải.
Có loại chuyện tốt như vậy à, An Noãn cảm thấy không tin.
Bên môi giới hẹn cô đi xem phòng, An Noãn chỉ tính đi xem thử, đi sớm về sớm.
"Cô An, căn phòng này cam đoan là cô thích, phòng cưới mới được cải tạo, vật liệu đều là tốt nhất, nội thất và thiết bị điện trong nhà đều đầy đủ, chỉ việc xách vali vào ở. Nhìn căn phòng này là biết, chủ cho thuê có phẩm vị cao, đồ đạc đều nhập từ nước ngoài."
An Noãn hoài nghi nhíu mày hỏi, "Nếu là phòng cưới, sao chủ nhà lại bán nó đi?"
"Nghe nói kết hôn thất bại, chủ nhà trong lúc tức giận bán giảm giá."
An Noãn nửa tin nửa ngờ.
Khu nhà rất sang trọng, bảo vệ tiến hành một loạt thủ tục đăng ký rồi mới cho đi vào.
Do là khu nhà ở cao cấp nên bên trong phủ đầy màu xanh cây cối, hạ tầng hoàn hảo, An Noãn thích ngay không gian nơi này.
Người môi giới dẫn cô đến căn phòng trên tầng cao nhất, tầng thứ hai mươi tám.
Đã từng có lúc, An Noãn sợ độ cao, nhưng giờ phút này đứng bên cạnh cửa sổ căn phòng tầng hai mươi tám, cô lại vô cùng bình tĩnh. Giống như trong cuộc đời khi đã coi nhẹ tất cả thì chẳng còn e ngại bất cứ thứ gì nữa.
Trang trí của căn phòng có thể dùng hai chữ "xa hoa" để hình dung, chủ nhà còn thiết kế tỉ mỉ phòng trẻ em, mà lại những hai phòng. Một phòng chắc cho bé trai, chiếc giường nhỏ là mô hình ô tô, đồ chơi bên trong toàn là điều khiển ô tô, điều khiển máy bay. Một căn khác chuẩn bị cho bé gái, giường công chúa màu hồng, trong phòng toàn là búp bê.
Bài trí cẩn thận như thế, sao cuộc hôn nhân này lại thất bại chứ? Trong lòng An Noãn không khỏi có chút tiếc nuối.
"Cô An, cô thấy thế nào?"
An Noãn cười cười, "Rất thích, chỉ là…"
"Chỉ là cái gì? Có phải cảm thấy giá cả quá đắt, thật ra chủ căn nhà này bán giá cũng không cao."
An noãn khẽ gật đầu, nói, "Không phải vấn đề tiền, chủ nhà là nam hả?"
"Đúng vậy, chủ nhà là một người đàn ông thành đạt."
"Tôi rất tò mò hôn lễ vì sao lại hủy bỏ, nhìn qua thì chủ cho thuê nhà là người rất cẩn thận."
Người môi giới vừa cười vừa nói, "Chuyện tình cảm làm sao nói chính xác được, có lẽ một giây trước vẫn yêu nhau sống chết, một giây sau mỗi người mỗi ngả, cho nên tốt hơn hết phải quý trọng người trước mặt. Tình cảm không phải là vĩnh cửu, chỉ có làm tốt công việc của mình."
"Căn nhà này tôi rất thích, chờ bạn trai tôi từ nước ngoài về, tôi sẽ dẫn anh ấy tới xem một chút, nếu như anh ấy cũng đồng ý, chúng tôi sẽ mua."
Người môi giới cười hỏi, "Lúc nào thì bạn trai cô sẽ về?"
"Cuối giờ chiều nay sẽ đến Bắc Kinh, nếu như thuận tiện, tối nay tôi sẽ dẫn anh ấy tới."
"Được rồi, tối nay tôi sẽ lại dẫn mọi người tới."
An Noãn vốn không ôm hi vọng đối với chuyện mua nhà, đang tính để Lâm Dịch Xuyên trở về cho anh đi giải quyết, không nghĩ tới nhanh như vậy đã tìm được, chắc do có duyên. Vừa đến chỗ nhỏ bé này, cô liền thích không gian nơi đây và cách bài trí của căn nhà.
Chủ căn nhà này chắc rất yêu bạn gái, An Noãn chú ý tới một gian phòng treo quần áo lớn, treo được rất nhiều quần áo, để được thật nhiều đôi giày. Còn bàn trang điểm trong phòng ngủ chính nhập khẩu từ Italia. An Noãn sở dĩ biết được, bởi vì cô nhận ra logo đó, trước kia tại Giang Thành, trong biệt thự cũng dùng đến nhãn hiệu này.
Cả gian phòng tràn đầy tình yêu.
Dẫn Tảo Tảo ra ngoài ăn vặt, đột nhiên nhận được điện thoại của Tô Nhiên, cô liếc sang bên cạnh, đứa bé vẫn đang chăm chú đối phó với chiếc chân gà trong tay.
"Được, cô qua đây đi, tôi đang đi ăn với Tảo Tảo."
Tô Nhiên muốn gặp mặt cô, An Noãn không thể từ chối.
Chẳng mấy chốc Tô Nhiên chạy đến, Tảo Tảo chào cô ấy, rồi tiếp tục vùi đầu ăn.
Tô Nhiên ngắm nhìn đứa bé ăn một lúc mới chuyển sang An Noãn, "Cô An, lần trước đã cho cô thêm phiền toái."
An Noãn cười, "Không sao, tôi không nghĩ anh ấy sẽ nóng giận như vậy."
"Hiện giờ cô cũng biết anh ấy ghét tôi thế nào rồi chứ!" Tô Nhiên chua chát nói, trong mắt tràn đầy đau xót.
"Cô An, tôi nghe nói hai người đã đến với nhau, xin chúc mừng."
An Noãn mấp máy môi, bỗng nhiên phát hiện, mình không biết nói gì. Cô cảm thấy áy náy đối với cô gái trước mặt này, nhìn qua khuôn mặt trông rất giống với Tảo Tảo, cô luôn có cảm giác mình là tu hú chiếm tổ chim khách.
"Cô An, nói thật, tôi rất vui mừng khi cô đến với anh ấy, bởi vì trên thế giới này, cô là người yêu Tảo Tảo nhất, không ai có thể so sánh với cô.
Lúc Tô Nhiên nói những lời này, khóe miệng khẽ cong lên. Cô ấy quay sang nhìn Tảo Tảo, đời này Lâm Dịch Xuyên không thể nào tiếp nhận cô ấy, nếu đã không thể tự mình làm bạn chăm sóc cho Tảo Tảo thì cô ấy muốn người đó sẽ là An Noãn, An Noãn tốt hơn bất kỳ một người phụ nữ nào khác.
"Cô An, tôi thật hâm mộ cô."
Tô Nhiên đột nhiên nói một câu như thế.
An Noãn nghi ngờ nhìn về phía Tô Nhiên.
"Aaron yêu cô như thế, Tảo Tảo cũng thích cô, một nhà ba người các cô chắc sẽ rất hạnh phúc."
Một nhà ba người, từ này làm tai An Noãn đau nhói. Cô luôn có cảm giác quái lạ, nhưng không biết quái ở chỗ nào.
"Cô An, sau này tôi có thể thường xuyên đến chơi cùng cô và Tảo Tảo không?"
An Noãn gật đầu cười.
An Noãn muốn dẫn Tảo Tảo đi sân bay đón Lâm Dịch Xuyên, Tô Nhiên mới tạm biệt bọn họ.
Hôm nay gặp nhau, hình như Tảo Tảo không ghét Tô Nhiên như lúc trước. Lúc rời đi thằng bé còn nhiệt tình cất tiếng chào "Tạm biệt".
Trên đường đến sân bay, An Noãn không nhịn được hỏi, "Con không ghét cô Tô nữa à?"
Tảo Tảo cười nói, "Con vốn đâu có ghét cô ấy."
An Noãn nhíu mày, kêu lên, "Trẻ con mà lại nói dối nhé, chẳng phải trước kia con bảo ghét cô ấy mà?"
Thằng bé rất nhanh trí nói, "Trước kia vì cô ấy muốn cướp đi lão Lâm nên con mới ghét cô ấy. Nhưng bây giờ mẹ sắp kết hôn với lão Lâm rồi, cô ấy có muốn cũng không thể đoạt được lão Lâm, cho nên con không ghét cô ấy nữa."