Thẩm Diệc Minh khẽ mím môi, thờ ơ hỏi: "Đứa bé kia ốm đau thế nào rồi?"
"Xuất viện rồi ạ, nhưng vẫn phải theo dõi nghỉ ngơi."
Thẩm Diệc Minh chỉ "ờ" một tiếng, An Noãn cũng không nhìn ra được ý gì khác từ ông.
"Bác, mấy ngày tới cháu vẫn phải chăm sóc thằng bé."
Thẩm Diệc Minh ngẩng lên, hờ hững liếc cô một cái, cười nói: "Không sao, chỉ cần nó ở Bắc Kinh, cháu có thể đi thăm nó bất cứ lúc nào. Có điều bác không tin nó có thể vì cháu mà từ bỏ tất cả mọi thứ ở Luân Đôn đâu, tình yêu vốn chẳng vĩ đại được đến thế."
An Noãn mím môi, không nói gì.
"Gần đây cháu không liên lạc gì với Huy đấy chứ?"
An Noãn theo phản xạ lắc đầu, "Không ạ."
Giọng cô hơi căng thẳng và run, không biết Thẩm Diệc Minh có nghe ra không nữa.
"Không thì tốt, sau này tránh xa nó ra một chút, càng ngày bác càng chẳng thích nó nữa."
An Noãn cắn môi, không nói được câu nào.
"Đúng rồi, bác đẩy hết công việc ngày mai sang ngày kia rồi, bác sẽ đi thăm mộ mẹ cháu với cháu và ông."
An Noãn nhìn chằm chằm Thẩm Diệc Minh, thấy trong mắt ông ánh lên vẻ đau buồn, cuối cùng cô cũng không nói gì.
Nói chuyện với Thẩm Diệc Minh một lát xong, cô bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, lúc này Thẩm Diệc Minh mới bảo cô về phòng đi ngủ.
An Noãn tắm xong lăn lên giường, chưa được một lúc thì điện thoại vang lên, cô còn tưởng là Mạc Trọng Huy gọi đến, nhưng trên màn hình lại hiện thị tên Thẩm Thần Bằng.
Mới đầu cô không bắt máy, nhưng chuông điện thoại lại nhanh chóng vang lên, lần này là một dãy số lạ.
An Noãn biết nhất định là trò quỷ của Thẩm Thần bằng, cô ấn nút nghe rồi mắng: "Thẩm Thần Bằng, anh thôi đi được không hả! Em không muốn gặp anh ấy, anh đừng có ép em nữa."
"Cô An, tôi không phải là Thẩm Thần Bằng."
Một giọng nữ êm tai.
An Noãn hoàn toàn ngẩn ra.
"Chúng ta từng gặp nhau, tôi là Cố Thu. Thẩm Thần Bằng giờ đang ở chỗ tôi, anh ấy uống say lắm rồi, tôi gọi cho Thần Phong nhưng anh ấy không bắt máy, tôi không có cách nào khác đành gọi cho cô, cô có thể bảo tài xế đến đón anh ấy không?"
An Noãn nghe thấy vậy hoàn toàn sững sờ, trong đầu không nhịn được hiện lên hình ảnh người con gái xinh đẹp nhưng lại hơi nhút nhát kia.
An Noãn hắng giọng, nghiêm túc nói: "Cô Cố, nếu như anh tôi đã tới tìm cô vậy thì làm phiền cô chăm sóc cho anh ấy một chút nhé, muộn thế này các tài xế cũng đi nghỉ hết cả rồi, một mình tôi cũng chẳng còn cách nào cả."
"Cô An, xin cô hãy tới đây một chuyến, tôi xin cô đấy."
Lời khẩn cầu của cô gái kia khiến An Noãn bỗng chốc lại mềm lòng.
Nhưng giờ này, các cảnh vệ vẫn còn đang trực ở ngoài, sao cô có thể chuồn ra được?
Cô cào cào đầu, không thể làm ồn đến ông cụ được, càng không thể kinh động đến Thẩm Diệc Minh, cô chợt nhớ ra hôm nay bác cả cũng ở nhà.
Cô chạy đi gõ cửa phòng bác cả, Đậu Nhã Quyên ra mở cửa, trông thấy An Noãn, bà dụi mắt, lúc nhìn rõ thật sự là cô liền kinh ngạc thốt lên, "Noãn Noãn, giờ là mấy giờ rồi, cháu định dọa bác à?"
An Noãn lắc đầu, nài nỉ: "Bác dâu cả, cháu có chuyện muốn nhờ bác cả giúp."
Lúc này, Thẩm Diệc Bái cũng đã khoác áo đi ra, cười hỏi: "Có chuyện gì thế?"
"Anh Thần Bằng uống say rượu ở bên ngoài, bảo cháu đi đón, nhưng chắc chắn cảnh vệ sẽ không cho cháu ra ngoài, bác cho cháu giấy phép ra ngoài với."
Thẩm Diệc Bái cười ha hả, "Cháu tưởng cháu là sinh viên cấp ba đang xin giấy phép của giáo viên hay sao mà xin giấy ra ngoài hả? Thần Bằng uống rượu say? Ở đâu, để bác bảo người đi đón nó về."
"Không được, bác mà đón anh ấy về đây kiểu gì bác hai cũng giận, cháu sợ hai ba con họ lại cãi nhau, cháu muốn đưa anh ấy đến khách sạn rồi chăm sóc cho anh ấy."
"Muộn thế này bác cũng không thể để cháu đi một mình được. Thế này đi, để bác cử một người quá đó, nó trưởng thành rồi, uống chút rượu say cũng không sao đâu, cháu đừng lo."
An Noãn bĩu môi, không vui đứng ngoài cửa.
Thẩm Diệc Bái hết cách, đành thỏa hiệp: "Thế này vậy, để bác cử một cảnh vệ đi với cháu nhé."
"Cảm ơn bác cả."
Thẩm Diệc Bái vò tóc cô, lập tức sắp xếp người.
An Noãn đưa địa chỉ của Cố Thu cho tài xế, tài xế xem xong liền nói, "Cô chủ, chỗ này hơi xa, sao cậu hai lại chạy tới đó chứ?"
"Tôi không biết, chúng ta cứ đi đã rồi tính."
Xe đi đúng một tiếng đồng hồ mới tới được chung cư của Cố Thu.
Cảnh vệ đi cùng cô lên tới tầng sáu, ấn chuông, có người nhanh chóng chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Cố Thu mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái, tóc buộc đuôi ngựa, trông vô cùng dễ chịu, có cảm giác như nữ sinh trung học thuần khiết.
"Cô An, mời vào."
An Noãn liếc mắc một cái liền thấy Thẩm Thần Bằng đang nằm trên sofa trong phòng khách, lúc này anh đã say không biết trời đất là gì nữa rồi.
An Noãn nói với cảnh vệ, "Trông thây chưa, anh ấy ở đây thật mà, giờ anh ấy thế này chúng ta thật sự không thể đưa đi được đâu, đành phải chờ tới sáng mai cho anh ấy tỉnh lại vậy."
Cảnh vệ gật đầu.
"Anh với bác tài cứ về trước đi, sáng mai rồi tới đón tôi, tôi phải đi thăm mộ với ông ngoại."
Viên cảnh vệ do dự một hồi, gọi điện thoại cho Thẩm Diệc Bái xin chỉ thị, Thẩm Diệc Bái bảo An Noãn nghe điện, ông chỉ dặn dò qua loa vài câu rồi đồng ý luôn.
Sau khi cảnh vệ về, An Noãn đi vào nhà, đây là một căn chung cư rất nhỏ, chỉ có hai căn phòng, có điều dù nhà nhỏ nhưng vật dụng lại rất đầy đủ, hơn nữa cô gái này còn trang hoàng căn nhà trông rất ấm áp, có cảm giác của gia đình.
"Vừa nãy tôi đang ăn thì thấy có người đập cửa rất mạnh, tôi ra mở cửa thì anh ấy đi vào rồi ngã luôn xuống thảm, phải mất cả đống sức mới kéo anh ấy lên sofa được."
An Noãn cười hỏi: "Hai người lại bên nhau rồi à?"
Sắc mặt Cố Thu sầm xuống, giọng nói êm tai của cô khẽ cất lên: "Không có, chúng tôi đã không còn quan hệ gì từ lâu rồi, tôi không biết tại sao anh ấy lại tới tìm tôi nữa."
Nhìn vẻ bi thương trên gương mặt Cố Thu, An Noãn thở dài trong lòng, cô không thể an ủi cô ấy được, ai cũng biết bất luận có thế nào, hai người này cũng không thể ở bên nhau, Nhà họ Thẩm tuyệt đối sẽ không đồng ý. Thẩm Thần Bằng có cứng rắn đến đâu cũng không thể thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Thẩm được.
Chuông cửa bỗng vang lên, hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, An Noãn sợ là người nhà họ Thẩm, cô nghiêm túc nói: "Để tôi đi mở cửa cho."
An Noãn chạy ra mở cửa, nhưng cô lại không thể ngờ được người đứng ngoài cửa là Mạc Trọng Huy.
Cô nhìn Cố Thu, Cố Thu cũng mờ mịt chẳng hiểu gì.
An Noãn lại nhìn người đàn ông đang say khướt trên sofa, bỗng chốc liền hiểu ra tất cả.
"Mạc Trọng Huy, anh thật bỉ ổi."
An Noãn đẩy mạnh hắn ra, chạy ra khỏi chung cư của Cố Thu.
Mạc Trọng Huy chỉ dám đi cách xa phía sau, sợ nếu hắn đuổi sát quá cô sẽ cuống, ngã xuống cầu thang. Cái cầu thang chết tiệt này còn chẳng có nổi một ngọn đèn, đã thế còn là tầng cao nhất, thế mà Thẩm Thần Bằng cũng có thể yên tâm cho người phụ nữ của mình được.
Cuối cùng cũng xuống đến nơi, lúc này Mạc Trọng Huy mới chạy tới tóm tay cô lại, kéo cô vào lòng mình.