"Có chỗ đáng để cháu học tập? Học chơi mạt chược?"
An Noãn không nhịn được phải phì cười.
"Bác, bác có thể đừng hài hước như thế được không?"
Ông cụ Thẩm cũng nói đỡ. "Hôm qua là ba bảo Thần Bằng đưa Noãn Noãn ra ngoài chơi đấy, cái con bé này bị nhốt ở nhà cả ngày, ba sợ nó ngột ngạt, nó là người trẻ tuổi, nên ra ngoài giao tiếp với mọi người."
Lúc này Thẩm Diệc Minh mới không nói gì nữa.
Thẩm Thần Bằng vẫn luôn im lặng nãy giờ đi đến trước mặt ông cụ Thẩm, anh ta nói: "Ông nội, cháu còn có việc, để hôm khác cháu lại về thăm ông nhé."
"Mới về đã muốn đi rồi?" Ông cụ Thẩm nhăn mày, đứa cháu này là đứa làm cho ông không yên lòng nhất, nó cũng là đứa có mối quan hệ căng thẳng nhất ở nhà.
"Vâng, cháu có chút việc phải xử lý."
Ông cụ Thẩm chỉ có thể gật đầu.
Tiết Ngọc Lan bê hai cốc trà từ trong bếp ra, thấy Thẩm Thần Bằng muốn đi, bà đuổi theo kéo anh ta lại, nói: "Bằng Bằng, mẹ có mua quà cho con đấy, một cái đồng hồ đeo tay, vì mẹ thấy con rất thích sưu tập đồng hồ."
Thẩm Thần Bằng nhìn bà một cách lạnh nhạt, anh ta hất tay bà ra, lạnh lùng nói: "Bây giờ con không còn cái sở thích này nữa rồi, tất cả những thứ con yêu thích đều đã bị các người chèn ép hết sạch."
Thẩm Thần Bằng quay lưng đi thẳng, chỉ để lại bóng lưng lạnh lùng. An Noãn nhìn thấy sự đau xót và thất vọng trong mắt của Tiết Ngọc Lan, lòng cô có cảm giác nghẹn lại.
Thẩm Thần Bằng đã từng rất tin tưởng bà, nhưng hôm nay dường như chỉ còn lại sự căm hờn. Rõ ràng họ là người một nhà, là người thân gần gũi nhất, nhưng quan hệ còn xa cách hơn cả người ngoài.
Thẩm Thần Bằng là một người cô độc, bên cạnh chẳng có ai để anh có thể trò chuyện được cả, lúc đau khổ cũng chỉ có thể đi uống rượu một mình, trốn đi tự mình liếm láp vết thương. An Noãn đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng vì anh, cái cô gái tên Cố Thu kia có thể quay trở lại bên cạnh anh một lần nữa không?
Thẩm Diệc Minh vẫn bận rộn liên tục, hiện giờ ông phải đi công tác ở rất nhiều nơi, và lần nào cũng đưa Tiết Ngọc Lan theo. Nụ cười trên mặt Tiết Ngọc Lan xuất hiện ngày càng nhiều, có thể thấy được bà hạnh phúc như thế nào, nhờ thế mà trong lòng An Noãn cũng dễ chịu phần nào.
Ngày nào Mạc Trọng Huy cũng gọi điện thoại cho cô, bình thường An Noãn đều tránh vào phòng để nghe máy.
Có đôi khi Mạc Trọng Huy nói gọi điện thoại không đủ để kể hết nỗi khổ tương tư của hắn nên hắn yêu cầu được gặp cô, nhưng An Noãn không đồng ý. Một là cô không muốn cho mọi người trong nhà biết, hai là trong nội tâm của cô vẫn còn hơi sợ hãi.
Tối hôm đó, điện thoại di động đột nhiên đổ chuông, An Noãn tưởng là Mạc Trọng Huy gọi đến, nhưng kiểm tra số máy mới phát hiện là Tô Nhiên gọi.
Cô hơi cau mày, đè xuống nút trả lời.
"Cô An, tôi là Tô Nhiên, cô còn nhớ tôi không?" Giọng nói của cô gái này vẫn dễ nghe như vậy.
An Noãn gật đầu, nhưng cô nhớ ra là đối phương không thể nhìn thấy, bèn nói: "Đương nhiên là nhớ."
"Là thế này, lần trước tôi muốn nhờ cô giúp đỡ mang mấy bộ quần áo đến cho Tảo Tảo, không biết khi nào thì cô rảnh?"
An Noãn cắn môi, thời gian gần đây cô tận lực không nghĩ tới bọn họ, nhưng cuối cùng cũng chỉ là đang trốn tránh.
Hít sâu một hơi, An Noãn nói thản nhiên: "Cô Tô, có lẽ tôi không giúp được cô đâu, tôi và Lâm Dịch Xuyên đã chia tay, không còn liên hệ gì nữa. Tôi đề nghị cô nên tự mình đi tìm và giải thích rõ ràng tất cả mọi thứ với anh ấy, cởi bỏ hiểu lầm."
Đầu bên kia nói với giọng hơi thất vọng. "Vô dụng thôi, đến gặp anh ấy còn chẳng muốn gặp tôi nữa là nghe tôi giải thích. Cô An, tôi xin cô giúp tôi một lần được không? Tôi chỉ muốn làm gì đó cho Tảo Tảo."
"Thật xin lỗi, tôi lực bất tòng tâm."
Cúp điện thoại, An Noãn cũng cảm thấy hơi áy náy, cô phải áy náy với quá nhiều người.
Chuông điện thoại lại vang lên, là Mạc Trọng Huy.
Tiếp cuộc gọi, đầu bên kia vang lên giọng chất vấn nặng nề. "Mới vừa rồi em gọi điện cùng ai mà lâu vậy?"
Tâm trạng An Noãn không tốt nên đốp lại. "Em gọi điện cho ai cũng cần báo cáo cho anh biết à?"
"Sao thế?" Hắn không biết mình đã chọc giận gì cô.
An Noãn khẽ thở dài. "Không có gì, chỉ là hơi mệt một chút."
"Anh bảo Thẩm Thần Bằng đi đón em nhé, em ra ngoài một chuyến có được không?"
"Không."
Chỉ một chữ đơn giản mà từ chối đủ triệt để.
"Anh có cái này muốn cho em, ra ngoài đi mà."
"Em đã nói là không được, Mạc Trọng Huy, anh phiền chết đi được."
Đầu bên kia trở nên im lặng.
An Noãn cũng ý thức được thái độ mình không tốt, bèn hạ thấp giọng, nói nhỏ: "Muốn cho em cái gì vậy?"
"Không có gì, chỉ là anh mua cho em một cái kẹp tóc trong hội đấu giá."
"Hôm nào đưa cho em sau đi, bây giờ em muốn đi nghỉ."
Cô đang muốn tắt điện thoại thì thấy Mạc Trọng Huy vội vàng gọi tên cô. "An Noãn, chờ một chút."
"Anh hi vọng em có thể nói với anh mọi chuyện, anh có chỗ nào làm không tốt, em cũng phải nói ra, anh sẽ thay đổi. Em như thế này làm trong lòng anh cảm thấy không chắc chắn, rất sợ hãi, anh sợ mình đã làm sai chuyện gì đó khiến em tức giận."
An Noãn cắn môi, khẽ nói: "Anh không làm sai gì cả, là do em hôm nay quá mệt mỏi thôi. Ngày mai đi, buổi sáng ngày mai em sẽ tới tìm anh."
"Thật?"
Cô "Ừ" nhẹ.
Hôm sau, An Noãn nói với ông cụ Thẩm rằng mình phải đi ra ngoài một lúc, ông cụ rất mừng rỡ đồng ý, ông còn cười nói: "Cháu nên ra ngoài một chút đi, nếu ông còn trẻ, ông cũng không thích ngày nào cũng ru rú ở trong nhà, chán chết."
Trước khi An Noãn đi, ông cụ Thẩm còn dặn dò cô trở về trước bữa tối, bởi vì tối hôm nay Thẩm Diệc Minh sẽ về nhà.
Ông cụ Thẩm kiên trì muốn để lái xe đưa cô đi, An Noãn cũng không từ chối.
Lúc xe đang chạy về phía Shine, An Noãn đột nhiên nhận được điện thoại của Hứa Vĩ Thần, trong một thoáng cô đã muốn tắt cuộc gọi này, nhưng cuối cùng vẫn ấn nút trả lời.
Giọng nói đầy giận dữ của Hứa Vĩ Thần truyền vào lỗ tai cô. "An Noãn, con mẹ nó chứ! Tôi thật muốn đánh cô một trận! Tảo Tảo nhập viện rồi, bị viêm phổi. Lão Lâm không cho tôi gọi điện cho cô, nhưng tôi ngẫm lại thấy con mẹ nó quá uất ức, bệnh viện nhi, có đến hay không tùy cô!"
An Noãn còn chưa kịp phản ứng, đầu bên kia đã dập máy.
Cô vội vàng gọi lại, nhưng Hứa Vĩ Thần không nhận cuộc gọi mà chỉ gửi đến một cái tin nhắn ngắn, ghi số phòng bệnh của Tảo Tảo.
"Bác à, đưa cháu đến bệnh viện nhi."
Lái xe nhìn cô qua gương chiếu hậu, nghi ngờ hỏi: "Cô chủ, cô không sao chứ?"
"Nhanh lên, làm phiền bác đưa cháu tới bệnh viện nhi."
Lái xe thay đổi phương hướng, thấy An Noãn vội vã như vậy, ông tăng nhanh tốc độ.
Đến bệnh viện, cô gấp gáp chạy tìm phòng bệnh của Tảo Tảo, bóng dáng cao lớn của Hứa Vĩ Thần đang đứng ở ngay ngoài cửa.
Thấy An Noãn, anh ta kéo cô sang một bên.
"Tảo Tảo thế nào rồi?"
Hứa Vĩ Thần dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn cô, anh ta nói với giọng điệu châm chọc: "Cô còn quan tâm tới thằng bé à? Người phụ nữ nhẫn tâm vứt bỏ thằng bé này, thì ra vẫn còn có một chút lương tâm đấy nhỉ?"
"Xin anh mau nói cho tôi biết, Tảo Tảo đã xảy ra chuyện gì?"
"Nó bị nhiễm virus gây nên viêm phổi, vẫn sốt cao mãi không hạ. Lão Lâm không muốn tôi cho cô biết, nhưng tôi nhìn mà thấy khó chịu lắm, anh ta đã không ngủ để chăm sóc cho Tảo Tảo hai ngày hai đêm nay. Dù gì Tảo Tảo cũng gọi cô là mẹ, nhưng mẹ của thằng bé những ngày này đang ở đâu?"