Nhưng mà sự tức giận của cô không có tác dụng gì cả. Mạc Trọng Huy cười nói, "Chết chung cũng được mà. Trên đường xuống suối vàng có em đi cùng, tôi đã mãn nguyện lắm rồi."
An Noãn như hóa điên giằng co quyết liệt, nhưng mà cơ thể cô bị hắn giữ chặt, đôi tay lại bị cột chặt nên sự nỗ lực của cô dường như trở nên vô dụng.
"Mạc Trọng Huy, có phải tôi chết rồi anh mới vừa lòng?"
"Nếu như anh tiếp tục làm bậy, tôi nhất định chết cho anh xem."
Hắn trở nên ngơ ngác, sau đó tỏ vẻ không có gì nói tiếp, "Em chết rồi, ba em ở dưới suối vàng biết được sẽ rất đau lòng."
"Mạc Trọng Huy, anh còn là người sao? Anh đã khiến gia đình tôi tan nát, tại sao còn không chịu buông tha cho tôi? Tại sao?"
Động tác của Mạc Trọng Huy không còn do dự gì nữa.
Khi hắn đụng phải lớp màng ngăn cản, cả người hắn đều ngơ ngác.
"An Noãn... em... trước giờ em luôn lừa tôi?"
Phút giây đó, hắn không thể diễn tả tâm trạng của mình là gì, là vui, kích động hay bất ngờ...
Mạc Trọng Huy bắt đầu hôn vào đôi môi của An Noãn, còn An Noãn thì bắt đầu rơi những giọt nước mắt.
"Mạc Trọng Huy, buông tôi ra, đừng để tôi hận anh!"
Mỗi chữ mỗi câu của cô đều tràn đầy sức mạnh, ánh mắt như muốn giết người.
Động tác của hắn đột nhiên dừng lại, hôn lên tai của cô, nói "An Noãn, em là của tôi, vĩnh viễn cũng chỉ có thể là của tôi."
"Mạc Trọng Huy, anh đừng nằm mơ, tôi ghét anh, anh là người tôi ghét nhất trên đời này!"
Mạc Trọng Huy vẫn không buông tay.
"An Noãn, tôi yêu em."
Giọng nói thâm tình của hắn vang vọng trong tai cô, nhưng cô lại chỉ nghe thấy tiếng tim vụn vỡ của mình.
Khi mọi thứ trở nên yên lặng, An Noãn như chết đi một lần, nằm nghiêng trên giường, lặng lẽ rơi nước mắt.
Bên trong phòng tắm, tiếng nước róc rách, Mạc Trọng Huy đang tắm rửa cơ thể nhớp dính của mình.
Thật ra bây giờ Mạc Trọng Huy đang rất lo sợ. Vừa rồi, hắn không màng mọi thứ chiếm lấy cô. Giây phút có được cô, hắn cảm giác dường như bản thân đang có cả thế giới. Nhưng bây giờ, An Noãn ở bên ngoài, hắn lại cảm thấy cảm giác đó không phải là thật.
Sau khi tắm xong, Mạc Trọng Huy bước ra. An Noãn đã mặc quần áo xong, cầm lấy điện thoại ban nãy hắn đập xuống đất để gọi.
Mạc Trọng Huy chau mày, nhìn người con gái mình yêu gọi cho người đàn ông khác, nhưng hắn lại không dám ngăn cản cô. Sống ba mươi năm, đây là lần đầu tiên hắn không có dũng khí làm một việc.
Đường dây bên kia, giọng nói của Thường Tử Phi như muốn khóc.
"Noãn Noãn, em đang ở đâu? Rốt cuộc em đang ở đâu? Em có biết anh đang tìm em khắp nơi không?"
"Em đang ở căn biệt thự trước kia, anh qua đây đón em được không?"
Sau khi gác máy điện thoại, cô cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
Ba năm trước, cô cứ tưởng bản thân đã không còn gì, cũng không còn gì để mất. Nhưng mà cô sai rồi, bây giờ ngay cả tự tôn cơ bản của cô, Mạc Trọng Huy cũng lấy đi mất.
"Em phải đi thật sao?" Giọng điệu trầm của Mạc Trọng Huy cất tiếng sau lưng cô.
An Noãn không trả lời, chỉ ôm lấy áo khoác của mình.
"An Noãn, em đã là người của tôi rồi, em còn có thể thanh thản coi như không có gì mà trở về bên cạnh Thường Tử Phi sao? Em đê tiện như vậy sao?"
An Noãn cười gật đầu, nói với giọng điệu tự ti: "Phải, tôi đê tiện như vậy đó, quan hệ với anh xong, bây giờ tôi về quan hệ với Thường Tử Phi, so sánh xem kỹ thuật của ai tốt hơn."
Mạc Trọng Huy nghiến răng nói, "An Noãn... em... em nhất định khiến tôi tức giận sao?"
An Noãn đi tới trước mặt Mạc Trọng Huy, tát mạnh vào mặt hắn, khiến hắn không phản ứng kịp.
"Mạc Trọng Huy, sẽ có một ngày anh bị báo ứng."
An Noãn nói xong liền rời khỏi biệt thự. Khi cô đi ngang qua, ngón tay hắn cử động, nhưng lại không thể đưa tay kéo cô lại.
***
Thường Tử Phi tới rất nhanh, cô chỉ đợi ở bên ngoài có một lúc. Có lẽ thật sự bị làm cho hoảng sợ rồi, Thường Tử Phi xuống xe liền nâng mặt cô lên xem, sự lo lắng hiển thị rõ trên mặt.
"An Noãn, em làm anh lo chết mất, gọi điện thoại em không nghe máy, tìm hết những nơi em có thể đi nhưng tìm không được em. An Noãn, anh rất sợ mất đi em, sau này đừng dọa anh như vậy nữa có được không?"
Anh ôm chặt cô vào lòng.
Nước mắt cô không ngừng rơi.
Trên lầu, Mạc Trọng Huy đứng ở bên cạnh cửa sổ, nhìn hai người ôm chặt lấy nhau dưới ánh đèn mờ ảo.
"An Noãn, em nói anh biết, tại sao em lại đến đây nữa?"
Thường Tử Phi nâng mặt cô lên, nhìn vào mắt cô hỏi.
Ánh mắt An Noãn lóe lên một cái, nói nhẹ. "Em nhớ ba."
Thường Tử Phi thở nhẹ, ôm cô vào lòng lần nữa.
"Đồ ngốc, sao em lại cứ khiến người khác đau lòng. Chú An trên trời cũng không muốn thấy em như vậy. Chắc chắn chú cũng hy vọng con gái cưng của mình mỗi ngày đều vui vẻ."
***
Về tới nhà, Thường Tử Phi pha cho cô một cốc sữa, sau đó dỗ cô ngủ.
Nhưng mà đêm đó cô thật sự không thể ngủ được.
An Noãn suy nghĩ rất nhiều chuyện trước đây, nghĩ đến Thường Tử Phi luôn đối xử tốt với mình. Như Mạc Trọng Huy nói, cô không thể nào thanh thản coi như không có gì tiếp tục ở bên cạnh Thường Tử Phi nữa. Cô không cho phép sự dơ bẩn của mình làm ô uế người đàn ông hoàn mỹ này, nhưng lại không biết làm sao nói ra hai từ chia tay.
Sáng hôm sau, Thường Tử Phi đến gõ cửa, hôn nhẹ lên trán cô, "Em yêu, anh làm món cháo hải sản em thích rồi, mau dậy rửa mặt, nguội rồi không ngon đâu."
An Noãn gượng cười, gật đầu nhẹ.
An Noãn từ từ ăn cháo, muốn nói hai từ đó nhiều lần, nhưng mà cũng không đành lòng.
Thường Tử Phi lái xe chở cô đi làm, khi cô xuống xe còn dặn dò: "Anh đến đón em tan ca, đừng đi lung tung nữa."
"Không cần đâu, anh bận rộn, em tự về nhà được rồi."
Thường Tử Phi sờ vào trán An Noãn, trêu đùa nói, "Vậy đâu được, lỡ như em đi mất nữa, anh lại phải tìm em khắp nơi, anh sẽ lo sợ."
An Noãn không từ chối nữa, gượng cười và xuống xe.
Nhìn bóng dáng gầy gò của cô, Thường Tử Phi cau mày lại.
***
Cả ngày An Noãn đều không tập trung, bán nhầm mấy cái áo.
Chị Phù Thu hôm nay cũng đến cửa hàng, gọi cô sang một bên hỏi thăm tình hình hôm qua.
"Hôm trước xảy ra chuyện gì? Trợ lý của ngài Mạc lái xe qua trả cho chị, Thường Tử Phi lại gọi điện đến tìm em, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Có tin tức của La Hiểu Yến không?"