Chereads / Tình đắng / Chapter 317 - Chương 317: Tối nay anh sẽ không buông tay nữa (4)

Chapter 317 - Chương 317: Tối nay anh sẽ không buông tay nữa (4)

Thẩm Diệc Minh đến trước bia mộ của An Hồng Minh, nhìn thấy cháu gái đứng trong gió, cơn gió thổi bay tóc cô, trông càng chật vật hơn.

"Noãn Noãn, đến đây với bác."

Giọng nói trầm ấm của Thẩm Diệc Minh làm cho An Noãn cảm thấy an toàn.

Cô bước từng bước tới bên cạnh Thẩm Diệc Minh, vùi vào lòng ông, ông cũng ôm chặt lấy cô, xót xa vô cùng.

An Noãn được Thẩm Diệc Minh đưa về nhà, muộn như vậy rồi mà ông cụ Thẩm vẫn chưa ngủ, đang đứng đợi bên ngoài,

An Noãn xuống xe, chạy nhào vào lòng ông.

"Tốt rồi, về là tốt rồi, sau này đừng dọa ông ngoại nữa nhé, tim ông không chịu nổi đâu."

Đậu Nhã Quyên cũng oán trách, "Cái con bé này thật là, đang yên đang lành thì chơi trò mất tích, hại cả nhà đều sốt ruột phát điên. Rõ ràng biết cháu vẫn bình yên, đang ở khu mộ, vậy mà ông cụ cũng không chịu đi ngủ, cứ đòi chờ cháu về bằng được. Mà ông cụ bướng lắm, không chịu chờ trong nhà, cứ thích ra ngoài chờ cơ."

"Ông ngoại, cháu xin lỗi, sau này cháu sẽ không như vậy nữa đâu ạ."

"Không sao không sao, bình yên trở về là tốt rồi." Ông cụ vô cùng vui mừng nói.

Đậu Nhã Quyên nấu cơm cho cô, nhưng An Noãn chỉ ăn một ít.

Tiết Ngọc Lan về phòng với An Noãn, An Noãn vào nhà tắm tắm rửa, sau đó lên giường.

Tiết Ngọc Lan vén chăn cho cô, cười nói: "Ngủ một giấc đi, tỉnh dậy sẽ không còn chuyện gì nữa, đừng quên đằng sau lưng cháu vẫn còn nhà họ Thẩm, không ai có thể ép cháu làm chuyện cháu không thích cả."

An Noãn nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc mộng.

Tiết Ngọc Lan ra khỏi phòng An Noãn, Thẩm Diệc Minh nhàn nhạt hỏi bà, "Ngủ rồi à?"

Tiết Ngọc Lan gật đầu, "Chắc mệt lắm rồi, vừa nằm xuống một cái liền ngủ ngay, ông đừng lo lắng nữa. Sáng mai còn phải ra ngoài, mau về nghỉ ngơi đi."

"Tôi bảo họ đổi lại lịch trình rồi, tối mai mới đi."

Tiết Ngọc Lan khẽ cau mày, bà nói đùa: "Đến tôi cũng thấy hơi ngưỡng mộ con bé An Noãn này rồi đấy."

Thẩm Diệc Minh vỗ vai bà, cười nói: "Hôm nay bà cũng mệt rồi, về phòng nghỉ trước đi, tôi xuống nói chuyện với Huy một lát."

Tiết Ngọc Lan giữ ông lại, nghiêm túc nói: "Chuyện của lũ trẻ chúng ta đừng can thiệp vào nữa, để chúng tự xử lý đi."

"Tôi biết, yên tâm đi."

Mạc Trọng Huy ngồi trong phòng khách đợi Thẩm Diệc Minh, Thẩm Diệc Minh hạ lệnh, bảo tất cả mọi người đi nghỉ ngơi, căn phòng bỗng chốc chỉ còn lại mỗi ông và Mạc Trọng Huy, bầu không khí bỗng trở nên căng thẳng.

"Tất cả những chuyện nhiều năm trước cậu làm với An Noãn không phải là tôi không biết. Sở dĩ tôi không truy cứu là vì chuyện đã qua lâu rồi. Ông cụ nhà tôi rất thích cậu, cho nên tôi cũng nhân nhượng cậu, vẫn muốn tác hợp cậu với An Noãn bên nhau. Nhưng giờ tôi phát hiện tôi sai rồi. Năm ấy, những việc cậu làm với An Noãn khiến con bé bị tổn thương quá sâu đậm, ở bên cậu con bé không hề vui vẻ chút nào. Thế nên, xin cậu hãy rời xa An Noãn."

Xin cậu hãy rời xa An Noãn.

Một câu đơn giản như vậy thôi cũng đủ cho trong đầu Mạc Trọng Huy nổ "uỳnh" một tiếng.

Hắn nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt ông vô cùng nghiêm túc.

"Huy, cậu rất xuất sắc, nói thật, tôi cũng không nỡ. Nhưng tôi chỉ có một đứa cháu gái là Noãn Noãn, tôi đã mất mẹ con bé, tôi không thể lại mất nó được. Điều tôi mong muốn lúc này rất đơn giản, tôi chỉ muốn con bé được sống một cách vui vẻ, khỏe mạnh, một nửa của nó không cần phải xuất sắc như cậu, chỉ cần thật lòng yêu nó, có thể khiến nó cười là được rồi."

"Xin bác hãy cho cháu một cơ hội!" Mạc Trọng Huy nói một cách vô cùng chân thành.

Thẩm Diệc Minh lắc đầu: "Không cần đâu, Noãn Noãn là một đứa rất bướng bỉnh, một khi con bé đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thay đổi. Cậu từng khiến nó đau khổ, vết thương trong lòng nó có lẽ cả đời này cũng sẽ không thể lành lại được. Huy, buông tay đi, tôi không muốn một ngày nào đó tôi phải ép cậu buông tay đâu, như vậy thì không hay chút nào."

"Cháu sẽ không buông tay đâu, dù bác không đồng ý, cháu cũng sẽ không buông tay cô ấy. An Noãn yêu cháu, bao lâu nay vẫn luôn yêu. Ở bên cạnh người khác cô ấy sẽ không được hạnh phúc đâu. Bác cho rằng An Noãn chia tay với Lâm Dịch Xuyên là vì cô ấy không nỡ rời xa Bắc Kinh sao? Không phải đâu, là vì cô ấy không hề yêu Lâm Dịch Xuyên. Chắc bác cũng biết rõ tính của cô ấy, nếu cô ấy thật sự yêu Lâm Dịch Xuyên, đã chắc chắn là anh ta thì không ai có thể ngăn cô ấy được. Cho nên cháu vẫn sẽ nói câu nói kia, cháu sẽ không buông tay."

Thẩm Diệc Minh cau mày, lạnh lùng gằn từng câu từng chữ, "Cậu dám làm trái lại ý của tôi?"

"Cháu không quan tâm bác sẽ làm gì cháu hay làm gì nhà họ Mạc, cháu nhất định sẽ không buông tay An Noãn. Không có cô ấy, cháu cảm thấy cuộc sống này mất hết ý nghĩa, thế nên cháu tuyệt đối sẽ không buông tay, dù cho có phải trả giá đắt đến đâu."

Thẩm Diệc Minh nhìn theo bóng lưng kiên định của Mạc Trọng Huy, ông không khỏi phải day mạnh trán.

Con trai ông, Thẩm Thần Bằng cũng từng nói với ông những lời như vậy, "Con yêu cô ấy, cho dù có phải trả giá đắt thế nào con cũng muốn ở bên cô ấy."

Bọn trẻ bây giờ làm sao vậy, tình yêu cái thời này là cái kiểu gì đây?

Hôm sau, An Noãn tỉnh dậy, thấy Thẩm Diệc Minh đang ngồi trên đầu giường, cô khàn giọng gọi, "Bác hai."

Thẩm Diệc Minh xoa tóc cô, cưng chiều nói, "Con bé này, sau này không được dọa cả nhà như thế nữa nghe chưa, mọi người lo lắng cho cháu lắm đấy."

An Noãn xấu hổ, cười nói: "Sau này không thế nữa đâu ạ, về sau có đi đâu cháu cũng sẽ báo cho mọi người biết."

"Ngoan, dậy ăn sáng đi, ông đang ở phòng ăn chờ cháu kìa."

An Noãn xuống lầu, ông cụ vẫy tay với cô, "Noãn Noãn, đến đây với ông ngoại nào."

An Noãn liền đi tới ngồi xuống cạnh ông cụ.

Ông cụ không hề nhắc tới chuyện tối qua, chỉ ra sức bảo cô ăn uống, như thể An Noãn càng ăn nhiều ông lại càng vui.

"Bác ơi, hôm nay bác không phải ra ngoài sao ạ?"

"Ừ, ban ngày không có việc gì, ở nhà với cháu, tối bác sẽ đưa bác dâu cháu đi ra ngoài khảo sát."

An Noãn nghe thấy vậy thì vui lắm, cô hi vọng có thể trông thấy hai bác có thể vui vẻ bên nhau.

Ăn sáng xong, An Noãn ra ngoài đi dạo với ông cụ, Thẩm Diệc Minh cũng đi cùng.

"Bác, chúng ta thi chạy bộ đi."

Thẩm Diệc Minh cười đáp: "Bác lớn tuổi rồi, sao có thể bì được với đám con gái các cháu chứ."

"Chưa chắc đâu ạ, trông bác vẫn khỏe mạnh lắm mà."

"Thế được rồi, để ông làm trọng tài, chúng ta chạy tới chỗ cái cây xa nhất kia rồi quay đầu nhé."

Thẩm Diệc Minh vừa dứt lời, An Noãn đã vụt chạy. Thẩm Diệc Minh nhìn bóng dáng vui sướng của cô, nở nụ cười bất đắc dĩ.

An Noãn nhanh chóng bị Thẩm Diệc Minh đuổi kịp, cô thấy không phục, phụng phịu, "Bác, bác chạy chậm thôi, chờ cháu với."

Thẩm Diệc Minh chạy chậm lại, chờ An Noãn đuổi kịp, hai người cùng nhau từ từ chạy về.

"Bác ơi, cháu có thể xin bác một việc được không?"

"Sao phải khách sáo với bác như thế, nói đi, có chuyện gì?"

An Noãn dừng lại đi bộ, Thẩm Diệc Minh cũng dừng lại theo.