Vào lúc cô thảm hại như vậy, bên cạnh cô vẫn còn có người đến giúp đỡ cô. Lúc người phụ nữ đó chật vật như thế, bên cạnh cô ấy lại không có một người nào.
An Noãn bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như trong mấy năm này cô không xuất hiện trong cuộc sống của Lâm Dịch Xuyên thì anh và Tô Nhiên có thể ở bên nhau hay không cũng không thể nào biết được.
Trong lúc cô còn đang chìm trong suy nghĩ của mình thì cửa nhà tắm đột nhiên bị đẩy ra, không ngờ cô lại quên khóa cửa. An Noãn còn tưởng là nữ nhân viên phục vụ đưa quần áo vào, nhưng không ngờ tới lại là Mạc Trọng Huy.
An Noãn "A" lên một tiếng thất thanh, lấy khăn lông che chắn những bộ phận quan trọng.
Thấy động tác mập mờ này của cô, Mạc Trọng Huy chỉ lắc đầu cười, chỉ che chắn một chút như vậy thì không thấy được gì cả sao, cô lúc nào cũng dễ thương như thế.
Hắn không muốn ép cô, nếu như thật muốn ép cô, một lần rồi lại hai lần cô có thể thoát được sao.
"Quần áo anh để ở đây cho em."
Hắn nhẹ nhàng nói, đôi mắt vô tình liếc cô một cái, hơi nước lượn lờ xung quanh An Noãn càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của cô, đôi mắt to hoảng sợ nhìn hắn, trong mắt cô tràn ngập sự đề phòng.
"Mạc Trọng Huy, anh ra ngoài đi!" Cô nhẹ thét một tiếng.
Mạc Trọng Huy cố gắng đè xuống cơn rạo rực đang dần bùng lên từ đáy lòng, hắn khẽ thở dài, quay người bước ra khỏi nhà tắm. Vừa mới bước ra đã nghe thấy tiếng khóa cửa.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu, bước thẳng ra phòng ngủ rồi gọi điện thoại bảo người đưa bữa ăn lên.
An Noãn tắm rửa xong thay bộ quần áo hoàn chỉnh, vừa từ trong phòng ngủ bước ra, Mạc Trọng Huy ở trong phòng khách đã cất tiếng gọi cô, "Qua đây ăn chút gì đi."
Quả thực là An Noãn đã hơi đói rồi, cô cũng không khách sáo nữa mà bước qua ngồi xuống ăn.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, không biết cái tên này làm sao có thể kiếm được những món có hương vị thuần túy của Giang Thành như vậy cho cô.
"Mạc Trọng Huy, anh đúng là một nhân tài."
Khóe miệng Mạc Trọng Huy cong lên nhẹ nhàng nói, "Sống ở Giang Thành nhiều năm như vậy, anh cũng đã quen với khẩu vị ở đó rồi, anh đã đưa rất nhiều đầu bếp lớn của Giang Thành đến Bắc Kinh, sắp xếp công việc cho họ ở mỗi một khách sạn của Mạc thị nên bất cứ lúc nào muốn ăn đều có thể ăn được."
"Người có tiền đúng là xa xỉ, chỉ để thỉnh thoảng ăn vài bữa cơm khẩu vị Giang Thành thôi mà nuôi nhiều đầu bếp như vậy. Mạc Trọng Huy, anh như vậy hình như hơi lãng phí."
Mạc Trọng Huy cười nói, "Đây gọi là hưởng thụ."
Hắn gắp rất nhiều món vào trong bát cô, toàn bộ đều là món mà trước đây An Noãn thích ăn nhất. Khẩu vị của hai người khá giống nhau, phần lớn các món An Noãn thích cũng đều là món Mạc Trọng Huy thích ăn.
"Hôm nay đã xảy ra chuyện gì, sao không che ô mà đi lung tung ngoài đường như thế?"
"Không có gì, đi uống ly cà phê với bạn, lúc đi trời không mưa, lúc về không biết làm sao trời lại mưa to như vậy?"
"Bạn?" Lông mày Mạc Trọng Huy hơi nhíu lại, giọng điệu nghi ngờ hỏi.
An Noãn bực bội hừ một tiếng, "Sao, tôi không thể có bạn sao?"
Mạc Trọng Huy sờ lên tóc cô, không biết phải làm sao đành nói, "Em ngốc như vậy, anh sợ em bị bạn bè lừa bịp, phải trông chừng cho em."
An Noãn nhịn không được nói lời chế giễu, "Mạc Trọng Huy, anh là gì của tôi chứ, còn cần anh phải trông chừng tôi sao? Trong số những người tôi quen biết, anh chính là tên lừa bịp ghê gớm nhất!"
Mạc Trọng Huy không nói gì cả, nhưng từ đôi mày cau chặt của hắn có thể thấy được hắn đang tức giận.
Thức ăn vô cùng hợp với khẩu vị của An Noãn, cô ăn được rất nhiều, cuối cùng khi đã thật sự ăn không nổi nữa, cô mới buông đũa xuống.
"Nếu thích thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện cho anh, anh đưa em đến ăn."
An Noãn liếc hắn, sau đó liền hắt xì hai cái.
Mạc Trọng Huy lập tức lo lắng, khẽ quở trách, "Cảm lạnh rồi chứ gì? Đã lớn thế này rồi mà không biết chăm sóc cho mình chút nào, trời mưa thì cứ ngoan ngoãn chờ ở trung tâm thương mại, gọi cho ai đó đến đón là được rồi, cần gì phải chạy đi đón xe."
An Noãn lại hắt xì thêm hai cái nữa, cô không phục hừ nói, "Anh quản tôi à?"
Hắn không muốn tranh cãi với cô, vỗ nhẹ lên lưng cô một cái, nhỏ nhẹ nói, "Lên giường nghỉ một chút đi, để anh đi nấu cho em một bát trà gừng."
An Noãn lắc đầu, cô đứng dậy, "Đưa tôi về nhà đi, về tôi sẽ bảo bác dâu tôi nấu cho tôi."
Cô vừa muốn đi ra ngoài, Mạc Trọng Huy lại đột nhiên ôm chặt lấy hông cô từ đằng sau, hắn kéo cơ thể nhỏ bé của cô vào trong lòng, cằm hắn cọ xát trên mái tóc cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên bên tai cô, "Tối nay đừng về, ở lại đây đi."
Lúc hắn nói câu này hơi thở ấm nóng ập lên vành tai cô, làm cho trái tim cô ngứa ngáy khó chịu, thế nhưng cô vẫn còn duy trì được lý trí mà nói, "Mạc Trọng Huy, anh xem tôi là cái gì vậy?"
Môi hắn dán sát lên tai cô, giọng nói hắn trầm mạnh mà gợi cảm, "Xem em là người phụ nữ anh yêu nhất, chúng ta cũng đã như vậy rồi, đừng trốn chạy nữa được không? Bảo bối, quên hết tất cả những chuyện không vui trước đây, chúng ta kết hôn, vui vẻ sống bên nhau, có được không?"
"Mạc Trọng Huy, buông tay ra!"
Bờ môi ấm nóng của Mạc Trọng Huy ra sức mút lấy cổ cô, khiến hơi thở An Noãn không được ổn định.
"Mạc Trọng Huy, tôi bảo anh buông tay ra, đừng ép tôi phải đánh anh."
"An Noãn, anh thật sự đã nhịn đủ rồi, anh là một người đàn ông bình thường, anh có nhu cầu của mình, anh sắp không nhịn được nữa rồi, em đừng có giày vò anh nữa có được không? Năm đó bất kể anh đã từng làm những chuyện gì, mấy năm nay cái giá mà anh phải trả còn chưa đủ thảm hại nữa sao? Chúng ta không còn trẻ nữa, đã không còn nhiều thời gian để phung phí nữa rồi. Anh biết em thích con nhỏ, chúng ta sinh một đứa có được không?"
Nói đến con nhỏ, Mạc Trọng Huy dường như đã động chạm đến sự yếu đuối của cô. Cảnh tượng máu chảy vào nhiều năm trước đây vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ cô.
Cô dùng sức gạt tay hắn ra, hung hăng đẩy ra.
"Mạc Trọng Huy, đừng nhắc đến con nhỏ với tôi, cả hai đứa con đều chết trong tay anh, cả đời này anh cũng không xứng làm cha."
Đôi mắt đen của Mạc Trọng Huy khẽ nhíu lại, xung quanh hắn phát ra hơi thở nguy hiểm.
"Có đưa tôi về nhà không? Nếu không thì tôi tự đi."
Mạc Trọng Huy hít một hơi thật sâu, hắn phát hiện khi đối mặt với cô, hắn quả thực là không có cách nào đối phó.
Hai người cùng nhau bước ra khỏi khách sạn, trợ lý Trương đi mở cửa xe, mà trùng hợp là họ ở sảnh lớn của khách sạn lại gặp phải Thẩm Thần Phong, cái tên này còn đang ôm một cô gái trẻ trong lòng.
An Noãn thật sự mong là Thẩm Thần Phong đã uống say rồi, không nhìn thấy hai người họ. Nhưng Thẩm Thần Phong lại rất tỉnh táo, mà Mạc Trọng Huy lại quá chói mắt, hắn đi đến đâu thì nhìn sơ qua cũng có thể bị nhận ra.
Thẩm Thẩn Phong thả cô gái trong lòng ra, huýt sáo đi đến trước mặt An Noãn, ngón tay ngả ngớn sờ dưới cằm cô, nhìn trái nhìn phải, "Chậc chậc, đây không phải là em gái tôi sao? Hai người đến thuê phòng à?"
Thẩm Thần Phong vừa nói, hai cánh tay lại ôm lấy cổ An Noãn, "Con nhóc này, em ở nhà cứ luôn miệng nói với mọi người em với Huy không thể ở bên nhau, vậy mà giờ lại hoạt động bí mật, yêu trong bóng tối, chạy đến khách sạn thuê phòng sao."
Thẩm Thần Phong lại quay về phía Mạc Trọng Huy, anh ta đưa tay ra, "Như vậy đi, một trăm vạn, phí bịt miệng, đồng ý không?"
Mạc Trọng Huy vỗ lên vai anh ta, lạnh giọng nói, "Anh uống say rồi."
Tuy rằng Thẩm Thần Phong là anh họ ruột của An Noãn, nhưng nhìn thấy anh ta ôm lấy vai cô, sờ lên mặt cô thì trong lòng hắn vẫn thấy không vui.