Khi anh ta bước vào biệt thự thì mẹ Lâm đang sốt ruột đi qua đi lại trong phòng khách. Trong lòng của Hứa Vĩ Thần, từ trước đến giờ người phụ nữ Trung Quốc này luôn bình tĩnh vững vàng, đoan trang cao quý. Nhưng giờ đây bà chỉ như là một người mẹ bình thường mà lo lắng cho con trai của mình, đau lòng vì nó.
"Bác gái." Hứa Vĩ Thần nhẹ giọng gọi bà.
Mẹ Lâm như vớ được cọng cỏ cứu mạng, bà kích động bước lên nắm chặt tay Hứa Vĩ Thần, "Xin lỗi, Ethan, bác biết cháu đã bị điều đến Bắc Kinh, công việc rất bận rộn, bác không nên làm phiền cháu vào lúc này, nhưng mà bác rất lo lắng cho Ethan, lúc trước nó cứ uống rượu tìm say, sau đó lại nôn ra đến mức phải nhập viện truyền nước biển, nó đã phải ở trong bệnh viện mấy ngày rồi. Bây giờ thì đã xuất viện rồi, nó không uống rượu nữa, nhưng mà ngày nào cũng làm việc tăng ca không nghỉ, một ngày nó nghỉ ngơi không được mấy tiếng. Trông như rất bình thường, nhưng mà bác lại càng lo lắng hơn. Cháu là người bạn duy nhất của nó, bác mong cháu có thể giúp bác khuyên nó."
Bà chau mày, khóe mắt đã xuất hiện thêm những vết nhăn, Hứa Vĩ Thần nắm chặt tay bà, an ủi nói, "Bác gái yên tâm đi, Aaron mà cháu quen biết không phải là người dễ bị đánh bại như vậy đâu, để cháu lên đó nói chuyện với cậu ta."
Mẹ Lâm gật đầu, lúc này bà mới cười lên một chút, bà dịu dàng nói, "Bây giờ nó đang ở trong phòng làm việc, hôm qua tan làm về nó vào đó tới bây giờ cũng chưa ra. Bác đã gọi cửa một lần nhưng nó nói là bận, bảo bác đừng làm phiền nó."
"Cháu đi xem thử."
Hứa Vĩ Thần lên lầu, anh ta gõ cửa phòng làm việc, bên trong không có ai trả lời. Anh ta trực tiếp vặn chốt cửa bước vào, Lâm Dịch Xuyên đang vùi đầu xem tài liệu, còn chưa ngẩng đầu lên, giọng nói khản đặc nhàn nhạt hừ nói một câu, "Mẹ, con đang bận, xin mẹ ra ngoài trước đi."
"Tôi không phải là mẹ cậu."
Hứa Vĩ Thần nói đùa một câu.
Lâm Dịch Xuyên lập tức đặt cây bút trong tay xuống, nhẹ ngẩng đầu lên.
Lâm Dịch Xuyên vẫn gọn gàng và rạng ngời như lúc trước, mái tóc đã được cắt ngắn một chút, trông có vẻ rất có tinh thần. Nhưng không biết vì sao, nhìn vào đôi mắt sẫm tĩnh mịch của anh, Hứa Vĩ Thần lại cảm thấy đau thương, giống như một người đem tất cả những đau thương của anh chôn sâu dưới đáy lòng, cố gắng ngụy trang cho người khác thấy mình như không có chuyện gì.
Lâm Dịch Xuyên khẽ nhíu mày, nhàn nhạt hỏi, "Sao cậu lại rảnh mà về đây? Ở Bắc Kinh không có gì làm sao?"
"Tôi trở về thăm người nào đó đang sa đọa thành cái bộ dạng gì thôi." Hứa Vĩ Thần cười đùa, anh ta tự nhiên như nhà của mình, ngồi xuống đối diện Lâm Dịch Xuyên.
Lâm Dịch Xuyên hừ một tiếng, "Chỉ sợ là phải làm cậu thất vọng rồi, tôi rất ổn."
"Vậy sao, nhưng mà sao tôi lại nghe nói người nào đó đã uống rượu đến mức nôn ra máu, còn phải truyền nước biển."
Lâm Dịch Xuyên giật khóe miệng, anh nôn ra máu lúc nào chứ, đúng là bóp méo sự thật quá đáng mà.
"Không có chuyện đó, đừng có tùy tiện dựng chuyện, nếu cậu thật sự quá rảnh rỗi, vậy tôi sẽ sắp xếp cho cậu thêm chút chuyện để làm."
Hứa Vĩ Thần bĩu môi, khoanh hai tay đứng trước bàn làm việc của Lâm Dịch Xuyên, nghiêm túc nhìn anh.
Lâm Dịch Xuyên cười nhạt nói đùa, "Cậu như vậy rất dễ khiến người khác hiểu lầm đó."
"Lão Lâm, cái cô An Noãn không có lương tâm lần này làm cậu tổn thương thê thảm rồi sao?"
Hứa Vĩ Thần đột nhiên nghiêm túc nói một câu làm cho Lâm Dịch Xuyên vốn cho rằng từ lâu đã không còn có gì có thể tổn thương được mình nữa, khi nghe thấy cái tên này, trái tim lại theo bản năng thắt lại, vẫn là cái cảm giác đau đớn đó.
"Lão Lâm, tôi có thể hiểu được tâm trạng của cậu, không chỉ cậu mà ngay cả tôi cũng đã trải qua cái cảm giác đau đớn thất vọng đó. Tôi đã hung hăng mắng An Noãn một trận, tôi nói cho cô ấy biết, tình bạn của tôi và cô ấy đã over rồi."
Lâm Dịch Xuyên ấn vào mi tâm đang co giật, vẫn là cơn đau đớn đến tột cùng đó.
"Cậu có biết vì sao An Noãn chia tay với cậu không?"
Lâm Dịch Xuyên nhẹ gật đầu. Giọng nói như có như không chầm chậm vang lên, "Cô ấy nói với tôi cô ấy không bỏ được người nhà cô ấy, cô ấy thật sự coi tôi là kẻ ngốc, không sợ tôi sẽ từ bỏ mọi thứ ở Luân Đôn đến Bắc Kinh tìm cô ấy sao? Nghĩ lại thật không cam lòng, tôi đã bỏ ra bốn năm tình cảm rốt cuộc lại đổi lại một lần xúc động của cô ấy là chúng tôi chia tay. Sớm biết thế này, lúc đầu tôi không nên đâm đầu vào thứ tình cảm này."
"Lão Lâm, lúc đầu đột nhiên cậu đưa về một cô gái, nói với tôi sau này cô ấy chính là trợ lý của tôi, lúc đó tôi còn cho rằng cậu điên rồi mới có thể nhìn trúng một người phụ nữ Trung Quốc nhạt nhẽo như vậy, nhìn qua giống như bị suy dinh dưỡng vậy. Sau khi làm việc và kết bạn với cô ấy, tôi cũng dần bị cô ấy làm cho cảm động. Cô nhóc này rất hiền lành, đối xử với Jim như là mẹ ruột vậy. Đối với công việc, cô ấy lại rất cần mẫn, vô cùng nghiêm túc, mỗi lần nhìn thấy bộ dạng nỗ lực của cô ấy, tôi đều thấy rất cảm động. Mấy năm nay, chúng ta nhìn cô ấy tiến bộ từng chút một, càng ngày càng kiên cường, tôi mới phát hiện cậu đúng là có mắt nhìn người."
Hứa Vĩ Thần nói câu nào đều quan sát vẻ mặt của Lâm Dịch Xuyên, anh cúi thấp đầu, không thể nhìn thấy ánh mắt của anh, chỉ mơ hồ cảm thấy được đau thương nhẹ nhàng bao trùm quanh anh.
Lâm Dịch Xuyên cất giọng nói thản nhiên mà khản đặc, "Cô ấy vẫn luôn cho rằng lần đầu tiên chúng tôi gặp mặt là ở tại thư viện Luân Đôn, cô ấy không biết từ trước đó nữa tôi đã từng gặp cô ấy rồi. Lần đó tôi đến Trung Quốc công tác, máy bay sắp cất cánh rồi, một người phụ nữ loạng choạng chạy đến khoang máy bay tôi ngồi, vừa ngồi xuống đã mặc sức mà khóc lớn, khóc đến đau lòng như vậy, tôi đưa khăn giấy cho cô ấy, cô ấy vừa khóc vừa nói cảm ơn. Lúc đó tôi nghĩ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì có thể khiến một người con gái bất chấp hình tượng mà khóc đến như vậy. Khả năng khóc của cô ấy đúng là dọa người, cứ khóc mãi từ Trung Quốc đến Luân Đôn vẫn còn khóc, không ngừng một phút nào. Nước mắt cứ rơi như vậy, tôi cũng không biết một người phụ nữ có thể có nhiều nước mắt như vậy, phụ nữ được làm từ nước, câu này đúng là không sai mà."
Lâm Dịch Xuyên lấy tay ấn lên mi tâm, chìm sâu trong hồi ức, "Sau đó, tôi gặp lại cô ấy một lần nữa trên con phố ở Luân Đôn, hôm đó ba tôi nhập viện, tôi tới bệnh viện thăm ông ấy, lúc từ bệnh viện bước ra thì đã khá muộn rồi, trong không khí vẫn còn những giọt mưa lất phất, cô gái này ở bên đường ói không ra gì cả, thảm thương không gì sánh được. Xe của tôi đi ngang qua, thấy không nỡ nên hỏi cô ấy có muốn đi quá giang không, cô ấy nói sợ làm bẩn xe tôi. Lúc đó tôi mới phát hiện cô ấy chính là cô gái trên máy bay lúc đó. Tôi không yên tâm nên vẫn cứ lái xe theo sau cô ấy, cũng không biết cô ấy lại gặp phải chuyện gì đau lòng mà đột nhiên khóc nấc lên ở bên đường, một cô gái đứng khóc dưới cái cây, cô ôm lấy chân mình, khóc như một đứa trẻ vậy. Nước mưa làm tóc cô ấy ướt đẫm, trông vô cùng đáng thương."
Hứa Vĩ Thần cười, chen miệng nói, "Hóa ra cô ấy thích khóc như vậy."
Khóe miệng Lâm Dịch Xuyên khẽ cong lên, cô gái này luôn thích giả vờ như mình vô cùng mạnh mẽ, dường như gặp phải chuyện có lớn đến đâu cô đều có thể không hề sợ hãi mà ứng phó. Nhưng anh biết cô yếu đuối thế nào, thật sự là không thể chịu được bất cứ kích động nào.
"Lần thứ ba tôi gặp cô ấy cũng không phải là ở thư viện mà là ở trên đường. Một đứa bé bị lạc mất ba mẹ nó, đứng trên được khóc thê thảm, cô ấy chạy đến dỗ đứa trẻ, cuối cùng ba mẹ nó cũng tìm đến, cho rằng cô ấy dụ dỗ con trai bọn họ, tôi thấy cô ấy dùng tiếng Anh lủng củng của mình giải thích cho họ, cô ấy sốt sắng đến mức nước mắt đầm đìa. Lúc đó tôi chỉ nghĩ tại sao mỗi lần tôi gặp được người phụ nữ này đều là lúc mà cô ấy nhếch nhác nhất."
"Chính vì như vậy mà cô ấy đã khơi dậy ý muốn bảo vệ của cậu?"
Lâm Dịch Xuyên lắc đầu, "Không, lúc bắt đầu tôi chỉ là thông cảm cho cô ấy, sau đó qua lại với nhau lâu rồi yêu cô ấy từ lúc nào, chính tôi cũng không rõ nữa. Cô ấy giống như một mảnh trong trái tim, lấy mất đi rồi thì cả trái tim không còn nguyên vẹn."