Nói rồi, anh bế xốc cô lên.
"Lâm Dịch Xuyên, anh đừng như vậy, chẳng mấy khi em về đây, em muốn được ở bên cạnh Tảo Tảo."
"Vậy còn anh thì sao?"
"Anh là người lớn rồi, nó là trẻ con, sao lại ghen với cả con trai mình thế?"
Cuối cùng Lâm Dịch Xuyên cũng thỏa hiệp, anh nói: "Vậy thế này, chúng ta bế Tảo Tảo qua kia luôn, ba người chúng ta cùng ngủ chung."
"Không." An Noãn cự tuyệt luôn. "Lâm Dịch Xuyên, anh đừng quậy nữa, mau mau về phòng nghỉ ngơi thật tốt đi, anh cần đi ngủ."
Lâm Dịch Xuyên tức giận, hai hàng lông mày cau lên, anh không vui nói: "Em sợ anh thịt em à? Anh chịu đựng nhiều năm như vậy rồi, chẳng lẽ còn ít thời gian nữa lại ép buộc em sao?"
"Em không có ý đó, em chỉ muốn ở cạnh Tảo Tảo thôi. Lâm Dịch Xuyên, anh đừng ép em được không?"
Cuối cùng Lâm Dịch Xuyên tức giận bỏ đi.
An Noãn tắm rửa, chen lên chiếc giường nhỏ của Tảo Tảo, cô ôm cơ thể nhỏ bé của thằng bé vào lòng, giây phút này, trong lòng cô cảm thấy vô cùng hài lòng và mãn nguyện.
An Noãn đưa Tảo Tảo đi chơi hai ngày, đi mấy khu vui chơi, cô mua cho thằng bé rất nhiều quần áo và đồ chơi, khiến nó rất vui vẻ.
Lâm Dịch Xuyên vẫn còn bận bịu với thương vụ thu mua bán kia nên hai ngày nay anh không có thời gian đi cùng bọn họ.
Tối hôm đó, chuyện thu mua tạm thời có kết quả, Lâm Dịch Xuyên dẫn cô và Tảo Tảo đi ăn mừng.
Ăn được nửa bữa, chuông điện thoại của An Noãn đột nhiên vang lên, màn hình hiện lên dãy số của Mạc Trọng Huy.
Hai ngày qua Mạc Trọng Huy không ngừng gọi điện thoại cho cô, nhưng An Noãn đều không bắt máy.
Lâm Dịch Xuyên thuận miệng hỏi: "Ai gọi vậy?"
"Ông ngoại gọi, em ra ngoài nghe một chút, chỗ này ồn quá."
An Noãn cầm điện thoại đi ra khỏi nhà hàng.
Cô ấn nút tiếp điện thoại, giọng nói trầm khàn của Mạc Trọng Huy lập tức truyền đến. "Em đang ở đâu?"
Chỉ bốn chữ đơn giản mà hoàn toàn tiết lộ cảm xúc nôn nóng, bồn chồn của hắn.
"Mạc Trọng Huy, anh mà không thể tra ra tôi đang ở đâu à?"
Đầu bên kia khẽ thở dài, giọng nói trầm thấp hỏi: "Ngày nào em về? An Noãn, em cứ nhất định phải làm cho anh tức giận sao?"
"Ngày mai, ngày mai tôi sẽ về."
"Được, anh sẽ ra sân bay đón em. Tốt nhất là em đừng có cái gì với Lâm Dịch Xuyên, không thì anh sẽ không bỏ qua cho anh ta đâu."
An Noãn tức giận cúp điện thoại.
Quay lại nhà hàng, Tảo Tảo vẫn đang ăn say sưa ngon lành, Lâm Dịch Xuyên lại cau mày.
Anh cũng không hỏi An Noãn cái gì, chỉ chuyên tâm gắp thức ăn cho cô, anh nói: "Em ăn nhiều một chút, về Bắc Kinh mà gầy mấy vòng."
Nhìn các món ngon trong bát, miệng An Noãn nhạt như nước ốc, trong lòng cô có cảm giác khó chịu không nói ra được.
Đêm hôm đó, Tảo Tảo làm ầm lên muốn lắp ráp một bộ ghép hình, đó là một bộ ghép hình mà trước kia An Noãn đã mua cho thằng bé, tên là "Nhà".
Ba người bọn họ ngồi ở phòng khách, mất cả tiếng đồng hồ mới lắp ghép xong.
Thằng bé đắc ý lắm, nó nói muốn đem bức ghép hình này vào trong phòng.
Đến đêm, An Noãn ôm nó nằm ở trên giường, để cho nó nghe chuyện cổ tích.
"Mẹ, ngày nào mẹ cũng kể chuyện cổ tích cho con nghe được không? Lúc mẹ không có ở đây, lão Lâm cũng kể chuyện cổ tích cho con, nhưng mà ba kể không thú vị, con nghe một lúc mà chán quá ngủ mất."
An Noãn nhịn không nổi ôm chặt lấy thằng bé. Cô cất giọng khàn khàn: "Tảo Tảo, sau này mẹ không có ở đây, con nhất định phải nghe lời lão Lâm đấy biết không?"
"Vâng, sau này Tảo Tảo sẽ nghe lời lão Lâm."
"Lão Lâm thích thức đêm, Tảo Tảo phải nhắc nhở ba đi ngủ đúng giờ."
"Vâng, Tảo Tảo sẽ nhắc nhở ba."
"Lão Lâm còn thích uống rượu nữa, Tảo Tảo phải thường xuyên nhắc nhở, nói uống rượu không tốt cho sức khỏe."
"Vâng, Tảo Tảo sẽ luôn luôn nhắc nhở ba."
"Tảo Tảo, tính tình lão Lâm không được tốt lắm, nhưng ba vẫn luôn rất yêu con, bất cứ lúc nào con cũng phải tin tưởng rằng lão Lâm rất rất yêu con."
Tảo Tảo đã ngủ trong lòng cô từ lúc nào không hay, thằng bé này, nói ngủ là ngủ luôn, An Noãn cảm thấy cô còn rất nhiều lời muốn nói với nó.
Đêm hôm ấy, An Noãn hầu như không chợp mắt, cô cứ nằm như vậy ở bên cạnh Tảo Tảo, ngắm nhìn khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu của nó.
Cô còn nhớ rất rõ thời điểm thằng bé vừa ra đời, nhỏ xíu, chỉ khoảng hơn hai cân rưỡi. Khi đó bọn họ đều rất lo lắng cho thằng bé, vì dù sao lần đó Lâm Dịch Xuyên cũng bị bỏ thuốc.
Cũng may mà thằng bé lớn lên từng ngày, nó rất khỏe mạnh, cũng rất đáng yêu.
Mới đầu, Lâm Dịch Xuyên đối xử với thằng bé không tốt, có lẽ vì mẹ đẻ của nó nên Lâm Dịch Xuyên vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận nó. Sau đó có một lần thằng bé bị sốt cao, bác sĩ cắm ống truyền vào trán thằng bé làm lòng An Noãn đau đến phát khóc, cô có cảm giác mũi kim nhọn đó như đang cắm vào trái tim mình. Nhưng Lâm Dịch Xuyên đứng ở bên cạnh lại vô cùng bĩnh tĩnh, bình tĩnh đến mức trên mặt anh không có bất kì cảm xúc nào. Ngày đó An Noãn rất tức giận mắng anh một trận, thậm chí còn đánh anh nữa.
"Thằng bé làm sao quyết định được mẹ đẻ của mình là ai, nếu anh đã đưa thằng bé về đây thì anh phải có trách nhiệm với nó chứ, bây giờ anh chính là người thân duy nhất của nó, người duy nhất mà nó có thể dựa dẫm vào, anh nhất định phải thương yêu chăm sóc cho nó, nếu anh không làm được thì thà đưa nó về với mẹ đẻ nó còn hơn."
Có lẽ lần đó bị mắng nên tỉnh ra, sau này thái độ của Lâm Dịch Xuyên với Tảo Tảo dần dần thay đổi. Giờ đã qua nhiều năm, tình cảm giữa ba con hai người cũng trở nên rất sâu đậm. Anh không thể hiện ra nhiều, nhưng có rất nhiều điểm đều có thể nhìn ra được rằng anh rất yêu Tảo Tảo.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, An Noãn đã chuẩn bị xong hành lý.
Cô nặng nề đi đến cửa phòng của Lâm Dịch Xuyên, nhẹ nhàng gõ cửa, hình như Lâm Dịch Xuyên vẫn chưa tỉnh ngủ, anh mơ mơ màng màng ra mở cửa.
Anh nhíu mày, hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Hôm nay em muốn về Bắc Kinh nên qua tạm biệt anh."
Lần này Lâm Dịch Xuyên đã hoàn toàn tỉnh táo, anh rên lên: "Em nổi điên cái gì thế?"
"Lâm Dịch Xuyên, em còn có một việc muốn nói với anh."
An Noãn dừng lại một chút, cô lấy hết cam đảm, nói nghiêm túc: "Chúng ta chia tay đi!"
Lâm Dịch Xuyên run lên một lúc, lông mày anh cau lại, cánh tay duỗi ra nắm lấy bờ vai cô, anh nói rất dịu dàng: "Ngoan, em đừng quậy nữa."
An Noãn tránh thoát khỏi tay của anh, "Lâm Dịch Xuyên, em nói rất thật lòng, chúng ta chia tay đi. Vất vả lắm em mới tìm được người nhà của em, ông ngoại và các bác đều đối xử với em rất tốt, ông ngoại cũng lớn tuổi rồi, không biết còn sống được mấy năm nữa, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, em muốn ở bên cạnh ông, không thể để cho ông đau lòng được."
Lâm Dịch Xuyên đưa tay day hai bên mắt hơi chua xót, anh trầm giọng nói: "Chuyện chúng ta lấy nhau hình như không có xung đột gì với chuyện này, kết hôn xong em vẫn có thể ở bên cạnh ông ngoại, chúng ta vừa sống ở Luân Đôn, vừa sống ở Bắc Kinh."
"Không, ông ngoại không muốn em đến nước Anh xa xôi như thế, mà em cũng chỉ muốn ở lại Bắc Kinh để bầu bạn bên cạnh ông. Lâm Dịch Xuyên, thật xin lỗi, em không muốn làm ông ngoại tức giận, giữa anh và ông ngoại, em lựa chọn ông ngoại."
Đôi mắt sâu thẳm của Lâm Dịch Xuyên hơi híp lại.
"Lâm Dịch Xuyên, em rất cảm ơn những năm qua anh đã chăm sóc cho em, nếu như không có anh thì đã không có em của ngày hôm nay. Nhưng cuộc sống là vậy đấy, không thể vẹn toàn cả đôi bên được, chắc chắn sẽ có thứ phải hi sinh. Mẹ em khi còn sống đã làm tan nát trái tim của ông ngoại, em không thể lại làm cho ông bị thương tâm lần nữa."