Chereads / Tình đắng / Chapter 280 - Chương 280: Say rượu loạn tính (2)

Chapter 280 - Chương 280: Say rượu loạn tính (2)

Giọng nói của Lâm Dịch Xuyên vang lên từ đầu bên kia. "Em đang nói chuyện điện thoại với ai à?"

"Bác của em."

"Em đang không ở nhà họ Thẩm?"

An Noãn hơi ngừng lại một chút.

Đầu bên kia sốt ruột, "Sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Không có gì, chỉ là em cãi nhau với bác thôi."

Đầu bên kia phát ra một tiếng thở dài nhè nhẹ, "Noãn, không phải anh muốn nói em, nhưng em cũng nên sửa đổi tính tình của mình một chút đi, em bướng bỉnh quá."

"Anh chưa biết chuyện gì xảy ra mà đã nói em bướng bỉnh."

Đầu bên kia lập tức thỏa hiệp, "Được được, vậy em nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì rồi?"

"Bác hai dời mộ mẹ em về Bắc Kinh, nhưng lại để ba em ở lại Giang Thành."

Lúc này đổi thành Lâm Dịch Xuyên im lặng.

"Lâm Dịch Xuyên, anh còn cảm thấy là em bướng bỉnh sao?"

"Anh thật sự muốn lập tức bay đến bên cạnh em. Nếu không, hay là để anh đặt vé máy bay cho em nhé, em trở về đi, sau này ở lại Luân Đôn, đừng đi đâu hết được không?"

An Noãn mấp máy môi, thản nhiên nói: "Hai ngày nữa em sẽ về, em ở nơi này cũng đủ rồi."

Cô không thuộc về Bắc Kinh, cuối cùng thì nơi này cũng không phải là nhà của cô. Người mà nhà họ Thẩm muốn cũng chỉ là mẹ của cô thôi, trong người cô có dòng máu của ba cô, đây là sự thật vĩnh viễn không thể thay đổi được.

"Ừ, bên này anh đã sắp xếp xong rồi, chờ em trở về sẽ chính thức thành trợ lý đặc biệt của anh. Hai ngày nay công ty có nhiều việc, khả năng anh không có thời gian đi đón em được, anh sẽ gọi cho Hứa Vĩ Thần để cậu ấy đưa em trở về."

An Noãn cười ra tiếng, "Đâu phải em chưa từng đi máy bay một mình, sao phải cần người đưa đi chứ?"

"Được rồi, đến lúc đó để xem anh có dành ra được ít thời gian đi đón em không nhé."

Lúc cô định tắt cuộc gọi thì giọng nói dịu dàng của Lâm Dịch Xuyên đột nhiên vang lên câu nói: "An Noãn, anh yêu em."

"Lão Lâm, em biết mà."

"Vậy em có yêu anh không?"

An Noãn cười, "Em sắp lấy anh rồi, còn cần phải hỏi câu này sao?"

"Đúng vậy nhỉ, em sắp trở thành của anh rồi."

Không biết vì sao mà An Noãn luôn cảm thấy cảm xúc của Lâm Dịch Xuyên hôm nay hơi kỳ lạ. Dù bình thường cũng có lúc anh nói chuyện sến súa, nhưng rất ít khi nghiêm túc nói ba chữ "Anh yêu em" này với cô.

Hôm sau, người nhà họ Thẩm không ngừng gọi điện bảo cô về nhà ăn cơm. An Noãn tiếp điện thoại của người nào cũng rất khách sáo, thái độ xa cách, hoàn toàn mất hết sự thân mật trước đó.

Thẩm Thần Phong đi vào khách sạn, tìm tới phòng của An Noãn, cố gắng thuyết phục cô về nhà. An Noãn ngồi yên trên ghế sofa, có nói thế nào cũng không chịu gật đầu.

Anh ta thật sự đã dùng hết mọi cách rồi, "Em gái thân mến của anh ơi, cùng anh về nhà ăn một bữa cơm đi, ông nội nhớ em đến sắp phát điên rồi."

An Noãn ngồi yên trên ghế, khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói: "Người em không được thoải mái, chẳng muốn đi đâu hết."

"Để anh nói cho em biết, ông nội nói, chỉ cần anh đưa được em về nhà thì ông sẽ cho anh một con xe thể thao. Nếu không hay là chúng ta quy ra nhân dân tệ rồi chia đều?"

An Noãn lườm anh ta.

"Em gái ơi, anh trai van em, em về nhà cùng anh đi, anh đã thề lên thề xuống ở trước mặt ông nội là sẽ làm được rồi, nếu không hoàn thành nhiệm vụ, anh sẽ bị ông nội dùng roi đánh chết đấy. Anh biết trong lòng em vẫn còn rất giận, nhưng qua mấy ngày rồi cũng nên tiêu tan bớt đi chứ, sao vẫn còn hờn dỗi thế này?"

"Nhà họ Thẩm của các người quá cao quý, tôi không với cao nổi."

Thẩm Thần Phong chửi thề một tiếng, "Con bé này, đúng là độc miệng, nếu để ông nội nghe thấy câu này chẳng phải sẽ tức giận đến mức phun ra máu à?"

Thẩm Thần Phong bỗng nghĩ tới điều gì đó, chuyển sang ngồi cạnh An Noãn, anh ta hỏi rất nghiêm túc: "Lúc ông cụ nhà họ Mạc qua đời, có phải Huy đang ở cùng với em không?"

An Noãn cắn môi, không nói lời nào, nhưng động tác này đã nói rõ tất cả.

"Là lỗi của anh, do anh gọi điện cho Huy, cậu ta vì lo lắng cho em nên mới liều lĩnh chạy tới Giang Thành gặp em. Ông cụ Mạc không được gặp mặt cháu trai lần cuối, có lẽ là niềm tiếc nuối nhất đời này của ông cụ."

Chẳng mấy khi Thẩm Thần Phong tỏ ra thật tình thế này, anh ta nhẹ nhàng vỗ bả vai của An Noãn, "Anh quen với Huy từ nhỏ, mặc dù tiếp xúc không nhiều, nhưng anh biết cậu ta là một người tốt. Cậu ta không hề giống như chúng ta, cho tới bây giờ chưa thấy cậu ta chơi bời ở bên ngoài bao giờ, làm việc cẩn thận, yêu ai thì sâu sắc chung thủy. Một người đàn ông như vậy ở trong giới phức tạp của chúng ta là rất đáng quý, trong một trăm người chắc chỉ có thể tìm ra được mỗi cậu ấy thôi."

An Noãn nhíu mày nhìn Thẩm Thần Phong. "Anh muốn nói gì?"

"Anh muốn nói là, ông nội cậu ta qua đời, giờ chắc chắn cậu ta đang rất khó chịu, em cố gắng an ủi cậu ta nhé. Dù sao cũng bởi vì em nên cậu ta mới không được gặp mặt ông nội lần cuối."

An Noãn cắn chặt bờ môi mình.

"Noãn, một người đàn ông nhìn bề ngoài thì có vẻ rất mạnh mẽ, nhưng anh ta cũng có thời điểm yếu ớt, cũng cần người khác an ủi."

Sau đó, Thẩm Thần Phong khuyên mãi mà vẫn không thể kéo được An Noãn về nhà.

Anh ta cũng là người nóng nảy, vừa khuyên vừa dỗ mà cái con bé này vẫn không chịu nể mặt, anh ta bèn nổi giận, "An Noãn, em hãy nghe cho kĩ đây, làm người phải hiểu được tiến lùi chứ, em đừng được voi đòi tiên. Chuyện của ba mẹ em, anh cũng rất khó chịu, nhưng chúng ta cũng không thể thay đổi được chuyện này. Mấy chục năm nay, từ tận sâu trong đáy lòng, ông nội vẫn chưa từng chấp nhận ba em, nếu giờ mà cứ khăng khăng đòi dời mộ của ba em đến Bắc Kinh thì chắc chắn trong lòng ông nội cũng không thoải mái. Vì ông luôn nghĩ rằng, người hại chết mẹ em chính là ba em. Cho dù ba em không có ở đây thì ông nội vẫn rất hận ba em đấy."

"Em có muốn về nhà họ Thẩm không hả? Em đừng tưởng rằng tất cả mọi người đều tốt tính như anh, chạy tới đây vừa dỗ vừa khuyên em như thế này nhé. Ông nội từ trước đến nay đều không phải là người dễ nói chuyện. Nếu em muốn dùng cách này để buộc ông nội dời mộ của ba em đến Bắc Kinh thì cứ nằm mơ đi."

Thẩm Thần Phong tức giận bỏ đi xong, An Noãn lấy điện thoại gọi điện cho Mạc Trọng Huy.

Người nghe là trợ lý Trương, cậu ta hạ thấp giọng, "Cô An, ngài Mạc đã ngủ rồi, hai ngày nay ngài ấy không chợp mắt gì cả, có cần tôi đánh thức ngài ấy dậy nghe điện thoại của cô không?"

"Không cần đâu, cứ để anh ấy nghỉ ngơi cho tốt đi."

"Cô An, ngày mai là tang lễ của ông cụ, cô sẽ đến chứ?"

"Tôi sẽ đến."

Trợ lý Trương hài lòng, lên tiếng: "Ngày mai hi vọng cô An có thể an ủi ngài Mạc một chút, ngài ấy rất rất khổ sở, còn luôn tự trách mình nữa."

Hôm sau, trong một ngày buồn như vậy, thời tiết lại rất hợp với tình hình, bầu trời có mưa nhỏ.

An Noãn đến nơi cử hành tang lễ, có rất nhiều người đến đưa tiễn ông cụ Mạc, phần lớn là những nhân vật tai to mặt lớn.

An Noãn làm lễ xong, đến khu vực dành cho gia đình, cô nhìn thấy Mạc Trọng Huy đứng ở đằng kia, mới qua hai ngày mà hắn đã gầy hơn nhiều, sắc mặt cũng rất kém.

"Xin nén bi thương."

Cô không thể nói thêm lời nào để an ủi, nhìn thấy dáng vẻ hắn như hiện tại, trong nội tâm cô như bị hàng vạn con côn trùng cắn.

Thẩm Thần Phong nói rất đúng, nhìn bề ngoài trông hắn rất lạnh lùng, thực tế thì hắn là một người rất nhạy cảm, có trái tim mềm yếu và cũng là người rất trọng tình cảm.

Cô cứ nghĩ rằng người nhà họ Mạc sẽ trách tội mình, nhưng không, Mạc Bình Giang đứng đầu, rất trịnh trọng cảm ơn cô. "Cô An có thể tự mình tới là vinh hạnh của nhà họ Mạc chúng tôi, nếu có chỗ nào tiếp đãi không chu đáo, xin hãy thứ lỗi."