"Nếu là một người tốt, chẳng phải nên tác thành cho hạnh phúc của bà ấy sao ạ?"
Thẩm Diệc Minh nhẹ nhàng ấn lông mày, thấp giọng nói: "Không nhắc lại chuyện trước kia nữa, vất vả lắm mới tìm được cháu về, ngoan ngoãn đi, đừng khiến chúng ta phải đau lòng nữa."
An Noãn thoáng im lặng, sau đó nói nghiêm túc: "Bác, nếu ông ngoại vẫn không đồng ý cháu và Lâm Dịch Xuyên quen nhau thì có lẽ cháu vẫn còn khiến ông tức giận nữa đấy."
Thẩm Diệc Minh khẽ thở dài. "Con bé này, đừng đề cập đến chuyện này nữa được không? Cho dù cháu có muốn qua lại với cậu ta thì cũng phải cho ông ngoại một chút thời gian chứ. Bây giờ cháu cứ nhất quyết phải yêu cậu ta, trong lúc nhất thời ông ngoại không chấp nhận được đâu."
An Noãn rút tay về, cô ôm cánh tay dựa vào cửa sổ xe, trông mặt hơi dỗi.
Thẩm Diệc Minh chỉ đành cười bất đắc dĩ, ông đưa tay xoa đầu cô rồi nói: "Được rồi, cháu đừng ủ rũ nữa làm bác đau lòng. Đợi sức khỏe ông ngoại khá lên và xuất viện, bác sẽ giúp cháu từ từ thuyết phục ông."
An Noãn lập tức vui vẻ trở lại, cô nũng nịu kéo tay Thẩm Diệc Minh. "Bác, chẳng phải bác nói muốn gặp Lâm Dịch Xuyên một lần à, lúc nào bác có thời gian rảnh vậy?"
"Cái con bé này!" Thẩm Diệc Minh cũng đến chịu thua, "Tối nay bác phải lên máy bay rồi, đợi lần này bác đi khảo sát về xong sẽ gặp cậu ta một chút."
"Bác, bác đúng là một người bận rộn, ngày nào cũng bay tới bay lui như thế không mệt ạ?"
Thẩm Diệc Minh than thở. "Cháu nói xem?"
"Bác à, bác vất vả rồi, cháu thay mặt toàn dân cảm ơn bác."
Thẩm Diệc Minh đưa tay ôm lấy cô, nói thật nhỏ. "Cháu không cần cám ơn bác, chỉ cần ít làm bác tức giận là được rồi."
"Chỉ cần bác đồng ý cho cháu và Lâm Dịch Xuyên quen nhau, cháu đảm bảo vĩnh viễn sẽ không làm cho bác tức giận."
Con bé này, nói ba câu cũng không thể rời được Lâm Dịch Xuyên, có thể chia rẽ được chúng nó mới là lạ đấy.
Đến bệnh viện, An Noãn cứ khăng khăng phải mua cho ông ngoại một bó hoa, Thẩm Diệc Minh than, "Trong phòng bệnh chất đầy hoa rồi."
"Đó là của người khác tặng, có phải do cháu mua đâu."
"Nếu cháu cứ muốn mua thì mua hoa bách hợp đi."
An Noãn gật đầu, thuận miệng nói: "Mẹ cháu cũng thích hoa bách hợp lắm."
Thẩm Diệc Minh cười, nói đùa: "Cả nhà chúng ta đều rất thích hoa bách hợp, bởi vì trong tên của bà ngoại cháu có chữ 'Bách Hợp'."
An Noãn mua một bó hoa bách hợp, Thẩm Diệc Minh nắm tay cô đi về phía phòng bệnh.
Phòng bệnh của ông cụ Thẩm ở trong một tòa nhà nhỏ yên tĩnh, bên ngoài có lính canh gác, ngoài bác sĩ y tá, những người khác đều không được phép vào.
Thẩm Diệc Minh đưa An Noãn đi thẳng vào trong mà không bị ngăn trở gì, từng người lính đều hết sức cung kính chào thủ trưởng.
Vừa đi đến cửa phòng bệnh, An Noãn đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái của ông cụ Thẩm, và còn có một giọng nói vô cùng quen thuộc khác.
Bước chân An Noãn thoáng khựng lại, cô hơi tức giận nhìn Thẩm Diệc Minh.
Thẩm Diệc Minh chỉ biết cười bất đắc dĩ, "Lúc bác ra sân bay đón cháu, Huy nó vẫn chưa tới."
"Trông ông ngoại có vẻ rất vui mà, thôi cháu chẳng vào nữa đâu, đỡ khiến ông thấy khó chịu."
Thẩm Diệc Minh làm sao đồng ý được, ông đưa tay bóp chặt vai cô, nửa ôm đẩy cô vào bên trong.
Sự xuất hiện của họ khiến tiếng cười nói vui vẻ bên trong im bặt, ông cụ Thẩm lườm An Noãn, lạnh lùng cao giọng, nói: "Huy, đến đây, chơi cho xong ván cờ này với ông."
Mạc Trọng Huy ngạc nhiên đứng ở đằng kia, đôi mắt thâm thúy của hắn nhìn chằm chằm vào An Noãn.
An Noãn hít sâu, ôm bó hoa đi đến trước giường bệnh của ông cụ Thẩm. Đúng thật là trong phòng bệnh có rất nhiều hoa, may mà phòng rộng nên không đến mức không có đường mà đi vào.
"Ông ngoại, cháu đến thăm ông đây, chúc ông sớm bình phục."
An Noãn ôm bó hoa trong tay mà bối rối không biết phải để ở đâu, trên mặt đất bày đầy hoa mà chẳng ai dọn cho gọn vào. Cô đành để hoa ở trên tủ đầu giường, sau đó ngồi xuống giường bệnh của ông cụ Thẩm.
Ông cụ nhướng mắt tỏ vẻ ghét bỏ, ông quay sang Mạc Trọng Huy. "Huy, cháu sang bên này ngồi đi, chơi nốt ván cờ này với ông nào."
Mạc Trọng Huy không dám làm trái ý ông cụ nên đành ngồi xuống giường bệnh, hắn cách An Noãn rất gần, chân hai người gần như dựa vào nhau.
An Noãn cứ yên lặng như thế ngồi bên cạnh ông cụ, nhìn hai người họ chơi hết ván cờ. Lúc ông cụ Thẩm đánh cờ thường không thích có người nói chuyện ở bên cạnh.
Nhưng ngồi không như thế này quá nhàm chán, thỉnh thoảng Mạc Trọng Huy lại ngẩng đầu lên liếc nhìn cô, mỗi lần như thế An Noãn đều trừng mắt với hắn.
Mạc Trọng Huy rất ranh mãnh, âm thầm nhường mấy bước cho ông cụ Thẩm, kết quả là ông cụ thắng, làm ông cụ vui lắm.
"Huy, cháu phải rèn luyện thêm kỹ thuật của mình đi, đừng chỉ mải lo kiếm tiền không thôi, phải luyện thêm cờ vào."
Mạc Trọng Huy vỗ mông ngựa rất kêu, "Ông nói đúng lắm, tài đánh cờ của cháu không dám so với ông được."
Ông cụ Thẩm rất kiêu ngạo, nói: "Ông chơi cờ cả đời rồi, cháu còn trẻ, đợi đến khi cháu bằng tuổi ông bây giờ cũng sẽ rất lợi hại thôi. Nào, lại chơi thêm ván nữa với ông, hôm nay tâm trạng ông đang tốt."
Mạc Trọng Huy lại nhìn về phía An Noãn, như đang trưng cầu ý kiến của cô.
An Noãn nhếch miệng, phàn nàn: "Ông ngoại, thôi đừng chơi nữa, cháu thấy thật nhàm chán."
Ông cụ Thẩm lườm cô một cái, hừ giọng. "Ông đánh cờ mà cháu cũng có ý kiến, cháu cố tình chuyện gì cũng làm trái lại ông phải không?"
"Cháu không dám làm trái ý của ông ạ."
Ông cụ Thẩm lại kêu lên. "Còn có chuyện khiến cho cháu biết sợ cơ à? Ông thấy cháu không sợ trời sợ đất thì có."
"Ông ngoại." An Noãn nũng nịu kéo cánh tay ông.
Ông cụ Thẩm hất ra, nói vơi vẻ hơi dỗi, "Đừng có làm nũng với ông, ông không mắc bẫy của cháu đâu."
"Ông ngoại, ông đừng nóng giận nữa, chúng ta đi ăn tối đi, cháu đói bụng rồi."
Ông cụ Thẩm hơi xót cháu, ông nhìn cô một cái rồi làu bàu: "Cháu đến để chuyên ăn chực à?"
"Đúng ạ đúng ạ, cháu rất nhớ tay nghề của bác gái."
Đậu Nhã Quyên nói vọng ra từ phòng bếp. "Ba, đã ăn cơm được chưa? Đừng để Noãn Noãn bị đói, không thôi ba lại đau lòng."
Ông cụ Thẩm giả điếc, ông quay sang Mạc Trọng Huy cười hòa ái. "Huy, cháu ở lại ăn cơm đi, cơm nước xong xuôi rồi hẵng đi."
Mạc Trọng Huy lại nhìn về phía An Noãn.
An Noãn lạnh lùng hừ giọng. "Tại sao phải giữ một người ngoài lại ăn cơm ạ?"
Ông cụ Thẩm phát cáu. "Cháu nói ai là người ngoài? Huy mà là người ngoài à? Nó có khác gì con cháu ông đâu, nó là người nhà của ông."
An Noãn mấp máy môi nhưng không dám nói thêm gì nữa.
"Huy, đi, vào ăn cơm với ông ngoại."
Mạc Trọng Huy nhẹ nhàng từ chối. "Ông, để hôm khác cháu lại đến thăm ông, bên công ty cháu còn có vài việc cần phải xử lý ạ."
Ông cụ Thẩm cau mày, "Muộn thế này rồi còn muốn đến công ty?"
"Vâng, có chút việc cần phải xử lý ngay."
Ông cụ Thẩm nắm chặt tay hắn, thân thiết nói: "Cháu à, đừng liều mạng quá, cháu đã xuất sắc lắm rồi, mấy đứa đồng lứa đều không bằng được cháu, cháu phải chú ý giữ gìn sức khỏe của mình đấy, ông nghe nói cách đây không lâu cháu phải nhập viện hả? Còn trẻ nhất định phải chăm sóc sức khỏe của mình cho tốt, nếu không đến tuổi của ông rồi sẽ giống như ông, bệnh tật đầy người đấy."