Sau khi bữa trưa kết thúc, hai người lớn tuổi trong nhà cứ nhất nhất đòi giữ họ lại ăn cơm tối, Tảo Tảo với Tiếu Tiếu cũng chơi cùng nhau rất vui vẻ, không nỡ rời đi.
"Ăn cơm tối xong hẵng đi, hiếm có lần quay về, cứ coi như chơi cùng chú dì, cũng không biết lần sau mấy đứa về là bao giờ nữa."
Thường Bách đã nói đến thế rồi, An Noãn đành phải đồng ý vậy.
Qua câu chuyện câu trò với Nghê Tuệ, An Noãn biết được rất nhiều chuyện.
Năm đó khi Lương Trạch Minh mất chức, sự nghiệp của Thường Tử Hinh cũng gặp phải ảnh hưởng nặng nề. Sau đó Bí thư mới nhậm chức vô cùng thích cô ta, những năm nay, cô ta đã được cất nhắc đến chức thư ký chính thức của Bí thư. Chức danh nghe qua thì không có gì, nhưng quyền lợi và địa vị thực ra rất lớn. Là một cô gái mạnh mẽ, cô ta không chỉ gặt hái được thành tích lớn trong sự nghiệp mà phương diện gia đình cũng rất thành công, có một người chồng làm kinh doanh, có một đứa con đáng yêu.
Khi nhắc đến Thường Tử Hinh, gương mặt Nghê Tuệ tươi tỉnh hơn hẳn, như thể Thường Tử Hinh chính là niềm tự hào của bà.
"Noãn Noãn, trước kia Tử Hinh từng làm nhiều chuyện sai trái với cháu, dì mong cháu có thể tha thứ cho nó, khi ấy con bé trẻ người non dạ."
An Noãn lắc đầu không để tâm, "Cháu không trách cô ấy."
Nghê Tuệ nắm chặt tay cô, "Con bé này, trời sinh bản tính cháu lương thiện, được cái vận mệnh của cháu tốt, gặp được quý nhân tương trợ. Ông trời đối xử với cháu rất công bằng đấy chứ."
An Noãn mím môi, không nói gì.
Giờ cơm tối, Thường Tử Phi cũng về.
Nghê Tuệ thấy anh về một mình, không khỏi thở dài, "Thiến Nhu đâu? Vẫn còn giận à?"
Thường Tử Phi lãnh đạm trả lời, "Cô ấy có chút việc, không về được ạ."
"Dỗi thì cứ nói là dỗi đi, còn mượn cớ giúp nó nữa, con bé đấy bị con chiều hư rồi, bây giờ ở cái nhà này, chỉ cần có một chuyện nhỏ nhặt không theo ý nó là bắt đầu giận với dỗi, quậy mãi không chịu thôi."
Thường Tử Phi khẽ nhíu mày, lạnh lùng đáp lại, "Mẹ, cô ấy thực sự có việc không về được."
"Thôi thôi, Noãn Noãn dẫn bạn trai về thăm nhà ta, qua nói chuyện đi."
Thường Tử Phi đi thẳng tới chỗ Lâm Dịch Xuyên, lịch sự đưa tay ra, "Chào anh, nghe danh đã lâu."
Lâm Dịch Xuyên đưa tay ra bắt tay với anh, khách sáo nói, "Chào anh Thường, vẫn hay nghe Noãn Noãn nhà tôi nhắc đến anh."
An Noãn đứng bên cạnh xấu hổ đến toát mồ hôi, anh chàng này mà nói dối đúng là câu nào ra câu đấy.
"Tôi và An Noãn lớn lên cùng nhau, quan hệ của chúng tôi như anh em vậy, cô ấy có thể tìm được một người bạn trai xuất sắc như anh, tôi thấy vui thay cho cô ấy, hi vọng sau này anh sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt."
Thường Tử Phi nói những câu này rất ra dáng một người anh trai.
Lâm Dịch Xuyên kéo An Noãn vào lòng, thề non hẹn biển, "Yên tâm, tôi sẽ chăm sóc và yêu thương cô ấy, vẫn mong cô ấy đừng bắt nạt tôi thì hơn."
An Noãn thụi cho anh một cái, phản đối rằng, "Ai bắt nạt ai chứ!"
Dịch Lâm Xuyên nghiêm túc đáp lại, "Em bắt nạt anh, lần nào cũng là em bắt nạt anh."
Nhìn hai người cãi nhau cũng ấm áp như thế, ánh mắt của Thường Tử Phi có phần ảm đạm. Anh cũng từng có thời có được, chỉ là anh không biết trân trọng, cũng không có khả năng nắm bắt. Chỉ có người đàn ông như Lâm Dịch Xuyên mới đủ sức đối đầu với Mạc Trọng Huy.
Bữa tối diễn ra vô cùng ấm áp, thấy Tảo Tảo và Tiếu Tiếu chơi với nhau rất hợp, Nghê Tuệ không kìm lòng được mà đùa, "Hay là đặt hôn ước từ nhỏ cho hai đứa này đi."
Lâm Dịch Xuyên cười khà khà, "Cháu không có ý kiến gì, tự dưng nhặt được một cô con dâu về nhà, chỉ không biết anh Thường có nỡ không thôi?"
Thường Tử Phi cười cười đáp lại, "Có thể thành thông gia với anh Lâm, nào có chuyện không bằng lòng chứ?"
"Nếu hai đứa đã không có ý kiến gì, vậy cứ quyết như vậy đi. Đợi hai đứa trẻ này lớn, chúng ta kết thành thông gia."
Nghê Tuệ vừa dứt lời, An Noãn đã hừ một tiếng, "Cháu có ý kiến, hai người đàn ông này đính hôn cho con trẻ trên bàn rượu, người làm mẹ này không thể đồng ý."
Nghê Tuệ nhíu mày, "Noãn Noãn, lẽ nào cháu chê Tiếu Tiếu nhà dì sao?"
An Noãn phản đối, "Dì à, dì nói gì vậy, cháu không ủng hộ đính hôn từ nhỏ, cháu ủng hộ tự do yêu đương."
Chuyện này chấm hết từ đó, mọi người không ai nhắc đến nữa.
Ăn cơm xong, Thường Tử Phi đột nhiên đi tới trước mặt An Noãn, khẽ nói, "Noãn Noãn, chúng ta ra ngoài đi dạo đi, lâu lắm rồi không được nói chuyện với em."
An Noãn vô thức nhìn về phía Lâm Dịch Xuyên, nhận được tín hiệu của An Noãn, anh chàng này hào phóng nói, "Mau đi đi, đứng đờ ra đó làm gì, nói chuyện với anh trai em đi, anh và con đợi em."
Lâm Dịch Xuyên đột nhiên hào phóng như thế khiến An Noãn thấy không được tự nhiên.
Cùng Thường Tử Phi tản bộ ra ngoài biệt thự, anh không nói gì, An Noãn cũng không biết nên mở lời thế nào.
Nhưng im lặng như thế khiến người ta thấy rất lúng túng, An Noãn nghĩ ngợi, chủ động hỏi, "Em nghe dì Nghê bảo, anh với Thiến Nhu..."
"Bọn anh cãi nhau thôi, gần đây cứ cãi cọ suốt." Anh khẽ ngắt lời cô.
"Em nghe nói rồi, hai người cãi nhau vì chuyện sinh con thứ hai, thực ra em cảm thấy, chỉ cần là con của hai người, theo họ của ai mà chẳng như nhau, tên họ cùng lắm chỉ là cái danh hiệu thôi, hà tất phải để ý như thế."
Thường Tử Phi nhún vai, "Anh thấy không có gì, nhưng ba mẹ anh để ý, anh cảm thấy mình thực sự không phải đứa con hiếu thuận, không những cứ để họ phải lo lắng, còn khiến họ phải thay anh gánh chịu nhiều điều. Người ngoài nói anh ăn bám, thực ra anh không để tâm, nhưng anh không muốn họ chỉ chỉ trỏ trỏ ba mẹ mình."
"Miệng của người ta mọc trên người người ta, mình có cách gì được, chỉ cần anh với Giang Thiến Nhu sống hạnh phúc, người khác nói gì không có ý nghĩa gì cả."
Thường Tử Phi hồi lâu không nói gì, sau một lúc im lặng, giọng nói trầm trầm mới cất lên những lời thấm thía, "Thứ như hôn nhân, có lẽ vẫn cần có tình yêu để duy trì."
"Hai người ở bên nhau đâu cần nhiều tình yêu đến vậy, thời gian lâu dần không phải chỉ còn lại mỗi tình thân thôi sao?"
"Không, hôn nhân không có tình yêu, hai người đều phải cẩn thận từng li từng tí, chỉ một chút xung đột cũng có thể biến thành mâu thuẫn lớn, bởi vì không yêu, cho nên rất ít khi nghĩ cho đối phương được, lúc nào cũng bỏ qua rất nhiều thứ."
"Nhưng Giang Thiến Nhu rất yêu anh mà."
"Một người hi sinh quá lâu, không nhận được hồi đáp thì sẽ thay đổi thôi. Hôn nhân của anh và Giang Thiến Nhu duy trì nhờ con cái, bọn anh đều yêu Tiếu Tiếu, không nỡ làm tổn thương con bé, cho nên, bọn anh sẽ mãi thế này thôi."
Lần trước quay về, An Noãn cảm thấy gia đình Thường Tử Phi rất hạnh phúc, hóa ra những thứ mắt thường nhìn thấy, có quá nhiều thứ không chân thực.
Sau đó, Thường Tử Phi tiễn họ về khách sạn.
Đến khách sạn, lão Lâm mới bắt đầu ghen tuông, "Em với cái người Thường Tử Phi kia có phải là kiểu thanh mai trúc mã hai đứa trẻ vô tư trong truyền thuyết không?"
An Noãn cố ý nói, "Đúng rồi đó, từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, từng mặc qua cùng một bộ đồ, ngủ cùng một chiếc giường."
Lâm Dịch Xuyên nheo mắt, có vẻ nguy hiểm. Anh ngồi trên sofa, ra lệnh như một lão đại, "Qua đây!"
An Noãn đi qua đó, không hề sợ hãi, Lâm Dịch Xuyên tóm lấy cổ tay cô, anh kéo hơi mạnh khiến cả cơ thể An Noãn ngã ngồi trên đùi anh.