Cô gái kia bĩu môi, hừ một tiếng, "Anh mà đối xử tốt với em được như một nửa ngài Mạc đối xử với cô An thôi thì đời này em chết cũng không còn gì để nuối tiếc."
Trong thời gian sau đó, An Noãn luôn có vẻ mất tập trung, biểu cảm của Lâm Dịch Xuyên cũng rất u ám, anh là một người thông minh, dáng vẻ muốn nói mà lại thôi của cô gái kia, anh làm sao có thể không hiểu.
Riêng Tảo Tảo lại ăn uống rất ngon miệng, thằng bé ngây thơ hỏi An Noãn, "Mẹ ơi, ở quê hương của mẹ, có phải sẽ gặp được rất nhiều bạn bè của mẹ không?"
Đúng vậy, Giang Thành quá nhỏ, gần như đi đến đâu cũng có thể gặp được người quen.
Ăn cơm xong, ba người lại đi dạo trên đường.
Lâm Dịch Xuyên đút tay xong túi, tụt lại phía sau một đoạn xa, đến cả Tảo Tảo cũng phát hiện ra được tình trạng khác thường của anh, "Mẹ ơi, lão Lâm đang giận ai vậy ạ? Hình như Tảo Tảo có làm gì sai đâu?"
Khi Lâm Dịch Xuyên theo đến nơi, An Noãn mỉm cười hỏi anh, "Con trai anh hỏi anh đang giận ai kìa? Chúng em đã làm sai gì hả?"
Lâm Dịch Xuyên lạnh lùng liếc cô một cái, bước tới trước nắm tay Tảo Tảo.
An Noãn trở thành người bị bỏ mặc, cô mặt dày bước lên phía trước, khoác cánh tay anh đầy thân mật, "Xem ra em đã làm sai chuyện gì rồi, anh phải nói với em chứ, em có chỗ nào không ổn, như thế em mới sửa được."
"Đi xa ra, đừng làm phiền anh."
Lâm Dịch Xuyên hất tay cô ra.
Nhưng An Noãn không chịu, cô khoác tay anh một lần nữa, nghiêm túc nói, "Quá khứ của em, nếu như anh muốn biết, anh có thể hỏi em bất cứ lúc nào, em sẽ luôn thẳng thắn nói với anh."
"Không muốn biết, tránh xa anh ra."
Lâm Dịch Xuyên lúc này đang rất bực bội.
An Noãn gãi gãi đầu, người đàn ông này có lúc thật nhỏ mọn, khiến người ta phải phiền lòng.
"Lâm Dịch Xuyên, em muốn ăn bánh ngọt, bánh ngọt của cửa hàng này ngon lắm, anh đi mua cho em đi."
Lâm Dịch Xuyên tức giận hầm hừ, "Em tự mua đi, anh có phải người giúp việc của em đâu."
Câu này nghe sao mà chua chát thế!
An Noãn bĩu môi, bước nhanh hơn để theo kịp anh.
Tảo Tảo đáng thương nhất, đôi chân ngắn tũn của thằng bé làm sao theo kịp nhịp bước của anh, gần như bị anh lôi xềnh xệch.
"Lão Lâm, con không đi kịp, ba có thể đi chậm lại chút không?" Thằng bé lên tiếng phản đối.
Lâm Dịch Xuyên bế thẳng thằng bé lên, bước nhanh về phía khách sạn.
Về đến khách sạn, An Noãn tắm cho Tảo Tảo, kể chuyện, hát ru cho thằng bé nghe, cuối cùng cũng dỗ nó ngủ được.
Lâm Dịch Xuyên cứ ngồi im trước khung cửa sổ lớn, nhìn cảnh sắc phồn hoa của Giang Thành lúc về đêm.
An Noãn nhẹ nhàng bước tới phía sau anh, đột ngột ôm chầm lấy eo anh, định hù anh một cái, thế mà anh lại điềm tĩnh vô cùng.
"Em đói rồi, ban nãy bảo anh mua bánh ngọt cho em mà anh không chịu, em không biết đâu, bây giờ anh phải chịu trách nhiệm cho em ăn."
Đôi mắt của Lâm Dịch Xuyên nheo lại.
An Noãn vội vàng phủ nhận, "Em không có ý kia, em đói bụng, bữa tối có ăn được bao nhiêu đâu."
"Tự em không ăn còn trách ai? Buông tay ra."
An Noãn hừ hừ, "Đàn ông đúng là không đáng tin, em tự ra ngoài mua."
Khi An Noãn đi tới cửa, anh mới khẽ gầm lên, "Đứng đó."
An Noãn sờ sờ bụng mình, "Em đói thật mà."
Anh bất đắc dĩ hít một hơi thật sâu, thản nhiên nói, "Em ngủ cùng Tảo Tảo đi, anh đi mua."
"Vị matcha nha, cảm ơn anh."
An Noãn nói, kiễng mũi chân hôn chụt lên má anh.
Lâm Dịch Xuyên lau nước bọt dính trên mặt mình với vẻ chán ghét, đi thẳng ra khỏi khách sạn.
An Noãn vào phòng tắm tắm rửa, tắm xong thì nghe thấy điện thoại đang đổ chuông, có vẻ như đã đổ chuông rất lâu rồi, cũng may mà Tảo Tảo ngủ say, không bị đánh thức.
Cầm điện thoại lên, nhìn thấy dãy số của Thẩm Diệc Minh, cô do dự trong chốc lát rồi mới bắt máy.
"Con bé này, có phải cháu định giận dỗi như thế này mãi không chịu về nhà họ Thẩm không?"
Thẩm Diệc Minh thẳng thắn hỏi luôn.
An Noãn bĩu bĩu môi, không trả lời.
"Ông cụ bị cháu chọc tức đến mức vào bệnh viện rồi, nằm trên giường bệnh mà còn dặn dò các bác, không cho các bác gọi điện thoại cho cháu, không cho các bác đi tìm cháu, cháu nghĩ mà xem, lần này cháu chọc giận ông đến mức nào."
"Vậy bây giờ bác gọi cho cháu, không sợ ông ngoại mắng bác ạ?"
Thẩm Diệc Minh ở đầu dây bên kia khẽ thở dài, "Bác mà không gọi cho cháu chắc ông cụ không ra viện được mất. Ông hoàn toàn không chịu nghe lời bác sĩ, lúc phải truyền nước thì không chịu truyền, lúc phải uống thuốc thì không chịu uống, ăn cơm cũng ít, cứ như thế này thì làm sao tốt lên được. Cháu nói bác nghe, cháu đang ở đâu, bác đi đón cháu về nhà."
"Bác, cháu đang ở Giang Thành."
"Sao lại tới đấy?" Thẩm Diệc Minh ở đầu dây bên kia nhíu mày lại.
"Cháu dẫn Lâm Dịch Xuyên và Tảo Tảo đến thăm ba mẹ cháu."
Thẩm Diệc Minh ở đầu dây bên kia thở dài thườn thượt, hỏi một cách vô cùng bất đắc dĩ, "Có phải cháu quyết tâm phải ở bên cái cậu người Anh kia không?"
"Đúng vậy, nếu như ông ngoại không đồng ý, cháu sẽ không về nhà họ Thẩm nữa."
"Con bé này, sao cháu y hệt mẹ cháu thế hả?" Thẩm Diệc Minh không ngừng thở dài, sau cùng thỏa hiệp. "Thế này nhé, cháu cứ về Bắc Kinh trước đã, đến bệnh viện dỗ ông cụ, sau này cả nhà chúng ta cùng nhau giúp cháu thuyết phục ông cụ."
"Bác, bác đồng ý rồi ạ?" An Noãn có vẻ bất ngờ.
"Cháu kiên định như thế, nếu như bác không đồng ý, có khác nào đến cả bác cũng mất cháu? Cháu mau về Bắc Kinh đi, đến bệnh viện thăm ông cụ, bác sẽ tìm thời gian gặp mặt bạn trai cháu, có chút chuyện cần phải nói với nó."
"Bác, hai hôm nữa rồi cháu về, ngày mai cháu phải đi gặp ba mẹ."
"Cũng được, hiếm có dịp về đấy, cháu ở bên họ cũng được. Gần đây bác có kế hoạch dời mộ của mẹ cháu về Bắc Kinh, như thế chúng ta đi thăm mẹ cháu cũng tiện hơn."
"Bác, không được đâu."
"Chuyện này không cần gấp, đợi cháu về rồi chúng ta bàn bạc sau."
Lâm Dịch Xuyên mua bánh ngọt về, An Noãn vừa kết thúc cuộc gọi với Thẩm Diệc Minh.
Anh bình thản cất tiếng hỏi, "Đang gọi điện thoại cho ai vậy?"
"Bác em, báo rằng ông ngoại em lại nằm viện rồi, bảo em về thăm ông."
Lâm Dịch Xuyên khẽ nhíu mày, đưa phần bánh ngọt tới trước mặt cô.
Lúc này An Noãn thực sự đói lắm rồi, cô ăn ngấu ăn nghiến.
Lâm Dịch Xuyên vô cùng ghét bỏ mà hầm hừ, "Sao anh lại thích em chứ, nhìn cái tướng ăn này, thằng đàn ông nào nhìn thấy mà không chạy mất dép."
An Noãn trợn mắt, tức giận nói, "Lâm Dịch Xuyên, hôm nay hình như anh rất ghét bỏ em? Có giỏi thì sau này đừng hôn em, đừng ngủ cùng giường với em nữa."
Khóe miệng Lâm Dịch Xuyên khẽ giật giật, quay người vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy róc rách từ phòng tắm vọng ra, An Noãn khẽ thở dài.
Khi Lâm Dịch Xuyên tắm rửa xong bước ra, An Noãn đã ăn hết quá nửa miếng bánh to.
Anh nhíu mày nhắc nhở, "Ăn ít thôi, nửa đêm lại kêu đau bụng."
"Hay là anh ăn hết hộ em đi, đắt lắm, vứt đi thì phí."
Lâm Dịch Xuyên mím môi, lạnh lùng nói, "Anh chê em."
An Noãn vừa buồn cười vừa thấy tức giận, anh càng nói như thế, cô càng muốn ép anh ăn. Cô cầm miếng bánh tới trước mặt anh, dùng thìa xúc một miếng cưỡng ép đút cho anh.